“Da lông của Nguyệt Hổ lại được các quyền quý tại Trung Nguyên yêu thích, một tấm da nguyên vẹn giá trăm lượng vàng! Không phải bạc, mà là vàng!” 
“Nhưng các ngươi biết rõ những thương nhân kia mua trong tay Nam Man dị tộc da lông này bao nhiêu tiền không? Một tấm da như vậy có giá vài lượng bạc, dụng phải người Nam Man không hiểu biết dùng nửa túi gạo là có thể mua được.” 
Mọi người nơi này hít thở ồ ồ, tuy bọn họ biết rõ dặc sản Nam Man rất đáng tiền ở bên ngoài nhưng lại không nghĩ tới nó lại đáng giá như vậy. 
Đó không phải một vốn bốn lời, quả thực chính là bán ngàn vạn lời mà. 
Đương nhiên bọn họ cũng biết những thương nhân gặp nguy hiểm không nhỏ. 
Tương Nam chi địa đường xá hiểm ác, nhiều cướp đường và đạo phỉ. 
Những thương nhân Trung Nguyên này đều bỏ ra giá cao thuê tiêu sư tới đây, cho nên đầu nhập cũng không ít. 
Ngay cả như vậy bọn họ mang ra ngoài Tương Nam lại đạt được lợi nhuận kinh người như thế. 
Tô Tín cười lạnh nói: “Nói những Nam Man dị tộc thuần phác cũng tốt, nói bọn chúng trời sinh sự ngu dại cũng được, dù sao chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận lớn trên người của bọn chúng!” 
“Ta trong vòng mười ngày qua phái người vào trong rừng rậm Nam Man gặp thủ lĩnh các bộ tộc lớn, dùng giá cao hơn thị trường gấp năm lần mua đồ của bọn họ.” 
“Về sau bọn họ muốn giao dịch cái gì, chỉ cần phái người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943983/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.