Biết rõ thân phận của người trước mặt, Tô Tín thở dài ra một hơi. 
Hiện tại hắn có ngốc cũng biết chính mình bị người ta hãm hại. 
Chỉ sợ Trương Khánh Phương đã sớm chết rồi, người vừa đánh lén xuất thủ cũng cố ý dẫn hắn tới nơi này. 
“Ta nói rồi, người không phải ta giết, ta bị người ta dẫn tới nơi này. Lúc ta tới thì Trương Khánh Phương cũng đã sớm chết, không tin các ngươi có thể nghiệm chứng tử thi.” 
Tô mới cũng không phải người thích giải thích nhưng hắn vẫn không muốn chịu tiếng xấu thay người khác. 
Mạnh Trường Hà cười lạnh nói: “Tang đã có còn nghiệm cái gì mà nghiệm? Trực tiếp động thủ bắt hắn là được rồi!” 
Tô Tín dẫn xuất tai họa lớn như thế, trong nội tâm Mạnh Trường Hà cao hứng còn không kịp. 
Giết người Tương Nam ba đại thế gia, Tô Tín lúc này hữu tử vô sinh. 
“Chậm đã! Minh Nguyệt, đi khám nghiệm tử thi.” 
Tưởng Nguyên Đông trầm giọng nói. 
Hắn không phải người ngu, Mạnh Trường Hà có thâm thù đại hận với Tô Tín, hắn cũng có nghe qua việc này. 
Dù sao nơi này có mấy trăm người vây quanh, Tô Tín tuyệt đối không chạy được, nhưnếu người thật sự là Tô Tín giết, đến lúc đó bắt giữ cũng không muộn. 
Nguyễn Minh Nguyệt gật gật đi qua tra xét thi thể Trương Khánh Phương, lắc lắc đầu nói: “Trương Khánh Phương chết không bao lâu, là bị người ta một kiếm mất mạng, căn bản không nhìn ra cái gì.” 
Tưởng Nguyên Đông nhìn về phía Tô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943952/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.