Chương trước
Chương sau
“Có thể giết Trương Khánh Phương, đối phương khẳng định không phải là người Thường Ninh phủ. Tại Thường Ninh phủ người hận ta nhất chính là Mạnh Trường Hà.”

“Đầu tiên Mạnh Trường Hà không có lá gan làm như vậy, thứ hai hắn cũng không có thực lực, chuyện này nhất định là người bên ngoài làm.”

“Nếu như muốn độc chiếm bảo tàng, hắn đại khái có thể động thủ với ngươi, hoặc là hãm hại ngươi, nhưng hãm hại một bang chủ tiểu bang phái như ta thì được cái gì?”

Đây chính là điểm Tô Tín nghĩ mãi mà không rõ, hắn căn bản không nhìn ra mục đích của người ra tay với hắn.

Bởi vì nghĩ mãi mà không rõ thì không cần nghĩ nữa, trực tiếp động thủ điều tra mới là thật.

Tô Tín gọi Hoàng Bỉnh Thànhbảo hắn đi điều tra xem một ngày qua Trương Khánh Phương đã tiếp xúc qua với người nào, đặc biệt là lần cuối cùng hắn gặp ai?

Tuy Trương Khánh Phương ở trong Tam Anh hội nhưng không có nghĩ Tô Tín tra không được tình huống của hắn.

Năm đại bang phái Thường Ninh phủ đều có xếp một ít gian tế và thu mua người trong bang của đối phương làm tai mắt cho mình.

Tô Tín muốn tình báo Tam Anh hội, Hoàng Bỉnh Thành lập tức suốt đêm liên hệ với tai mắt, không qua mấy canh giờ đã có tin tức truyền về.

Sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành cổ quái nói: “Lão đại, người tiếp xúc cuối cùng chính là một tên bang chúng Phi Ưng Bang chúng ta, hắn gặp tên bang chúng này không lâu liền rời đi.”

Tô Tín gõ gõ cái bàn, hắn lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của người nấp trong bóng tối đúng là độc ác, nếu như không phải ta sử dụng kiếm tay phải loại bỏ hiềm nghi, chỉ sợ tiếp tục tra nữa mọi người sẽ tra lên đầu của chúng ta.”

Đối phương đã có kịch ban sẵn, cũng tính toán tất cả rõ ràng, nếu như Tô Tín không thể rửa sạch hiềm nghi của bản thân, cuối cùng mọi người sẽ cho rằng là Tô Tín giao thư cho Trương Khánh Phương.

Dù sao Tô Tín vẫn không rời khỏi địa bàn Phi Ưng Bang, hơn nữa ai cũng nhìn thấy,, như vậy Tô Tín làm sao giao thư cho Trương Khánh Phương? Khẳng định có người sẽ tra ra manh mối này.

Cuối cùng cũng tra lên người tên bang Phi Ưng Bang, khi đó tội danh hắn giết Trương Khánh Phương cũng là ván đã đóng thuyền.

“Thủ đoạn liên hoàn kế chơi rất tốt, đi, đi thăm dò tên bang chúng kia cho ta, xem sau lưng hắn là người nào.”

Tô Tín lúc này dẫn Bỉnh Thành và Lý Phôi mang người rời đi, Tạ Chỉ Yến thực sự theo kịp.

“Tạ cô nương, ngươi không quay về nghỉ ngơi?”

Tô Tín hỏi.

Tạ Chỉ Yến lắc lắc đầu nói: “Đêm nay xảy ra chuyện quá kỳ quặc, ta cũng muốn đi cùng xem là người nào giở trò.”

Nàng cố ý muốn cùng đi cùng Tô Tín cũng không có cự tuyệt, lúc này có người dẫn đường đi tìm tên bang chúng kia.

Từ tư liệu của Hoàng Bỉnh Thành, tên bang chúng kia là lão nhân trong Phi Ưng Bang, hắn ngây ngốc trong Phi Ưng Bang ngốc hơn năm năm, là đệ tử chiến đường của Lâm Phục Hổ lúc trước.

Về sau Tô Tín xây dựng lại chiến đường, hắn cũng bằng vào chiến tích và tích lũy công lao, thuận lợi trở thành tiểu đầu mục trong chiến đường, xem như người có thân phận trong Phi Ưng Bang.

Tên bang chúng kia có tiểu viện cách Kim Nguyệt phường không xa, trong nhà chỉ có một mình hắn.

Đám người Tô Tín không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng trong đó im ắng không tiếng động.

Hoàng Bỉnh Thành lập tức bỏ người mở cửa phòng, trong phòng nhỏ có một bang chúng mặc quần áo Phi Ưng Bang đang nằm trên mặt bàn, hoàn toàn không còn thở.

Lý Phôi đi xem xét một chút, bóp miệng thi thể mở ra, nói: “Uống thuốc độc mà chết, có phải tự sát hay không còn không rõ nhưng không có dấu vết giãy dụa qua.”

Tô Tín lẩm bẩm nói: “Làm rất sạch sẽ nha.”

Hắn quay đầu nói với Hoàng Bỉnh Thành: “Lại cho người đi điều tra, xem hắn có bối cảnh gì.”

Hoàng Bỉnh Thành xuất ra một chồng chất giấy nói: “Không cần lại tra, đều ở chỗ này, vừa rồi ta không kịp xem.”

Tô Tín cầm tư liệu Hoàng Bỉnh Thành điều tra, hắn xem kỹ tin tức trong đó, rốt cục hắn tìm được một manh mối không tầm thường.

“Bang chúng này tên là Đỗ Cảnh, phụ thân hắn là đường chất của Đỗ Nguyên Thánh, mặc dù cách rất xa nhưng cũng là thân thích, đã từng làm tùy tùng của Đỗ Nguyên Thánh, chưởng quản binh khí cho hắn.”

Binh khí là sinh mạng thứ hai của võ giả, phàm là người am hiểu sử dụng vũ khí, binh khí bản thân không dễ dàng rời khỏi người.

Cho nên những võ giả chưởng quản binh khí cho cường giả đều là người bọn họ tín nhiệm nhất.

Trước mắt Đổ Cảnh có thân phận như vậy, vậy thì chứng minh hắn có quan hệ với bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh, hắn không thể nào bị mua, bởi vì hắn hoàn toàn tự nguyện làm như vậy.

Lúc này tên bang chúng nói tìm được manh mối ở giữa sàn, đám người Tô Tín lập tức đi ra, giữa tiểu viện có một gốc cây khô bị dịch chuyển, mà dưới cây khô này có một thông đạo vừa một người đi vào..

“Ta bảo người đi dò đường.”

Hoàng Bỉnh Thành gọi tới vài tên bang chúng dẫn đầu dò đường, đám người Tô Tín cũng đi xuống dưới.

Thông đạo này kiến tạo thô ráp, hơn nữa chỉ có thể dung nạp một người đi vào, nó quanh co khúc khuỷu.

Mọi người đi chừng nửa canh giờ, trước mắt mọi người là thông đạo rộng mở, đủ để dung nạp hơn ngàn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.