Chương trước
Chương sau
Trương Nghiễm gật đầu nói: “Ta sẽ đi gọi người, công tử ngươi cũng không cần phải gấp, hiện tại đoán chừng đám người đại công tử còn sốt ruột hơn chúng ta a, bọn họ khẳng định cũng mang người đi qua.”

“Hiện tại có Mạnh Thanh Trạch gia nhập, bọn họ khẳng định cũng sẽ lấy át chủ bài che giấu ra.”

Yến Trọng Hằng gật gật đầu, vấn đề này cũng không phải là chuyện của rieng hắn, các huynh đệ khác không thể không quan tâm.

Bốn huynh đệ Yến Trọng Hằng lúc này kéo người đánh tới khách sạn, lúc này Yến Khuynh Tuyết ngồi giữa khách sạn ôn nhu nói: “Nếu Mạnh công tử muốn gia nhập chúng ta, ta sẽ đi triệu tập tất cả thủ hạ tới gặp Mạnh công tử, cũng thuận tiện tổ chức bữa cơm tẩy trần.”

Có Mạnh Thanh Trạch gia nhập, Yến Khuynh Tuyết lập tức cảm giác sức ép của mình nhẹ đi rất nhiều.

Tô Tín lúc này mỉm cười nói: “Đầu tiên không cần nóng nảy, ta nghĩ những cái đuôi theo sau lưng ngươi hiện tại đã truyền tin tức trở về rồi, chỉ sợ có ít người không nhịn được chạy tới đây.”

“Chúng ta cũng không cần đi, cứ chờ tại nơi này, Mạnh mỗ sẽ chiếu cố bọn họ trước, thuận tiện tặng Yến tiểu thư một phần đại lễ.”

Yến Khuynh Tuyết hiếu kỳ nói: “Đại lễ gì?”

“Làm cho người cả thành Thương Sơn đều biết, ngươi đã có thực lực tranh phong với đám người Yến Trọng Hằng.”

Lúc này ánh mắt tiểu nha hoàn sáng lên như ngôi sao, quả nhiên không hổ là tuấn kiệt Nhân Bảng, hắn quá khí phách.

Oanh!

Cửa khách sạn bị đá văng ra, đám người Yến Trọng Hằng mang theo thủ hạ lục tục đi tới, nhìn thấy Yến Khuynh Tuyết cùng Tô Tín đang ngồi ở giữa khách sạn, trên mặt hắn tươi cười âm trầm.

Yến Trọng Hằng cười lạnh nói: “Mạnh Thanh Trạch, ngày hôm qua ngươi quấy nhiễu phong vân lôi tỷ thí cũng bỏ đi, hiện tại ngươi còn chộn rộn vào sự vụ thành Thương Sơn, thật nghĩ có thể đứng hàng Nhân Bảng thì ngươi muốn làm gì thì làm hay sao?”

“Cho dù sư phụ ngươi ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương, hắn cũng không dám dễ dàng giương oai tại thành Thương Sơn, Mạnh Thanh Trạch ngươi dựa vào cái gì?”

Yến Thư Hằng thở dài một hơi, nói: “Tiểu muội, sao ngươi phải khổ vậy chứ? Ngươi giao lệnh bài ra đây, ta tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi cả đời phú quý, có nhiều thứ ngươi tranh giành là tranh không được.”

Tô Tín muốn nói cái gì đó nhưng Yến Khuynh Tuyết lúc này đứng ra, nói: “Đại ca, không phải ta muốn tranh giành, mà là ta chỉ muốn bảo trụ thứ mình có mà thôi.”

“Còn nữa nhị ca, Mạnh công tử cũng không phải quấy nhiễu sự vụ thành Thương Sơn, hắn tới trợ giúp ta.”

“Các ngươi cũng có thể mời người tông môn sau lưng mình trợ giúp, vì sao ta không thể?”

Đám người Yến Trọng Hằng đều kinh ngạc nhìn sang Yến Khuynh Tuyết, ngày thường đối mặt với bọn họ khi dễ, Yến Khuynh Tuyết chỉ biết trầm mặc mà chống đỡ, nàng lúc nào dám đứng tra tranh luận phản bác bọn họ?

Tô Tín lúc này âm thầm gật gật đầu, xem như hắn không có nhìn lầm người.

Tính cách Yến Khuynh Tuyết chỉ là dịu dàng lương thiện cứ không phải mềm yếu có thể khi dễ.

Nếu nàng thật mềm yếu có thể khi dễ, lệnh bài của nàng không thể bảo toàn tới bây giờ, chỉ sợ đã sớm bị Yến Trọng Hằng hoặc là người nào đó cướp lấy.

Trước kia Yến Khuynh Tuyết đối mặt đám người Yến Trọng Hằng không dám phản bác, chỉ có thể ẩn nhẫn, đó là bởi vì trong tay nàng không có thực lực, căn bản không có tư cách khiêu chiến người ta.

Hiện tại có Tô Tín ở đây nên lá gan của nàng cũng lớn hơn trước.

Yến Kế Hằng lúc này lạnh lùng nói: “Yến Khuynh Tuyết, ngươi chỉ là một nữ nhân mà dám tranh đoạt vị trí thành chủ sao? Quả thực là si tâm vọng tưởng!”

“Tiểu thí hài, ngươi xem thường nữ nhân như vậy, mẫu thân ngươi biết được sẽ thương tâm a.”

Tô Tín thản nhiên nói.

Hắn đã nói muốn tặng Yến Khuynh Tuyết một phần đại lễ, đương nhiên sẽ không nhìn nàng bị đám người Yến Trọng Hằng nhục nhã.

Hắn không vừa mắt tiểu tử Yến Kế Hằng này từ lâu rồi, mặc dù nói Tô Tín hiện tại tuổi không lớn bằng đối phương nhưng tâm lý thành thục vượt xa Yến Kế Hằng.

Quả nhiên Yến Kế Hằng bị Tô Tín chọc giận, sắc mặt hắn đỏ lên và quát Tô Tín: “Ngươi nói ai là tiểu thí hài? Nổi danh Nhân Bảng thì thế nào chứ? Chỉ là xếp hạng cuối Nhân Bảng mà thôi, có tư cách gì hung hăng càn quấy? Có tin ta làm ngươi hôm nay không thể rời khỏi thành Thương Sơn hay không?”

Đám người Yến Kế Hằng gây ra động tĩnh lớn như thế, trực tiếp làm võ giả trong thành Thương Sơn quanh khách sạn bị hấp dẫn tới xem.

Đương nhiên bọn họ không dám tới gần xem náo nhiệt chỉ dám đứng ở xa vây xem.

Nghe Yến Kế Hằng nói thế mọi người âm thầm bĩu môi, nói thầm tiểu nhi tử của thành chủ còn quá trẻ, kinh nghiệm giang hồ quá nhỏ bé, nói cái gì cũng dám nói.

Mạnh Thanh Trạch xếp cuối Nhân Bảng là không sai, nhưng Nhân Bảng là cái gì? Đó là bảng bài danh của tất cả người trẻ tuổi tuấn kiệt.

Trên giang hồ có có gần trăm vạn võ giả Tiên Thiên, số lượng này lớn lắm, nhưng võ giả Tiên Thiên dưới ba mươi lăm có bao nhiêu người? Tối thiểu có chừng mười vạn.

Trong mười vạn người này chỉ lấy một trăm lẻ tám người đứng hàng Nhân Bảng, mặc dù chỉ là cuối cùng thì đó cũng là thực lực người ta.

Tối thiểu nhị ca Yến Trọng Hằng của ngươi cũng là võ giả Tiên Thiên, hơn nữa tuổi cũng mới qua ba mươi nhưng còn không thể sờ tới Nhân Bảng a, còn bị Mạnh Thanh Trạch dùng một kiếm đánh bại trước mặt mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.