“Chậc chậc, Mạnh công tử có thể hạ thủ với nữ nhân xinh đẹp như vậy, tâm địa thật cứng rắn nha.”
Đám người Phương Hạo đứng sau xem cuộc chiến tặc lưỡi thở dài, vẻ mặt đáng tiếc.
Hồng Liệt Đào đứng bên cạnh cười hắc hắc nói với Phương Hạo: “Tiểu tử, ngươi có biết vì cái gì tuổi tác không kém nhau bao nhiêu nhưng Mạnh công tử có thể đứng hàng Nhân Bảng, ngươi chỉ có thể làm tùy tùng hay không?”
Phương Hạo kinh ngạc nói: “Mạnh công tử thiên phú tốt, có danh sư chỉ điểm, đương nhiên sẽ mạnh hơn ta rồi?”
Hồng Liệt Đào nghiêm mặt nói: “Trên đầu chữ sắc có đao, Mạnh công tử tâm địa đủ cứng rắn, thời điểm chém giết sinh tử thì quản khỉ gió nàng đẹp hay xấu, dù sao chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi. Người như tiểu tử ngươi có lẽ sẽ bị người ta đánh không biết trời nam đất bắc.”
“Vì sao hòa thượng Thiếu Lâm tự và đạo sĩ Tạo Hóa Đạo Môn mạnh như thế? Bởi vì người ta tứ đại giai không, nghĩ ít, dùng thời gian tu luyện, một lòng chỉ muốn tăng thực lực mình lên cao hơn, người như thế có thể không mạnh sao?”
Phương Hạo sững sờ nói: “Chúng ta hiện tại chúng ta đi làm hòa thượng và đạo sĩ sao? Ta đoán người ta không thu ta.”
Hồng Liệt Đào cười xấu xa, nói: “Hiện tại ngươi muốn đi làm hòa thượng và đạo sĩ cũng muộn rồi, tuyngươi có thể cắt cái đó làm công công, trong hoàng cung đại nội có không it cao thủ. Đi chỗ đó không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943736/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.