“Thành Thương Sơn sẽ không hủy diệt trong tay ta.”
Yến Khuynh Tuyết tiếp nhận lệnh bài, trong mắt tuy nhiên là bi thương tổn thương, nhưng cũng có được kiên nghị.
Yến Hoàng Cửu gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Khuynh Tuyết, ngươi rất ưa thích Mạnh Thanh Trạch? Ăn ngay nói thật, việc này rất trọng yếu.”
Trên mặt Yến Khuynh Tuyết mang theo ý xấu hổ nhưng nghe Yến Hoàng Cửu nói trịnh trọng như vậy liền gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, ngươi bảo Mạnh Thanh Trạch vào đi, ta có mầy lời muốn nói với hắn.”
Yến Khuynh Tuyết mơ hồ nghe được Yến Hoàng Cửu muốn nói gì đó với Mạnh Thanh Trạch, nàng cũng không biết lúc này phụ thân còn muốn làm mai mối cho nàng hay là nên bi thương chính mình thật vất vả có được ấm áp thân tình nhưng phụ thân mất đi.
Sau khi Tô Tín tiến vào tiền điện, trong mắt của hắn Yến Hoàng Cửu còn trực quan hơn Yến Khuynh Tuyết.
Hắn cảm giác bản thân Yến Hoàng Cửu như ngọn đèn sắp tắt, chỉ có một ít ngọn lửa loe loét đang cháy mà thôi.
Sinh cơ trên người Yến Hoàng Cửu đang biến mất theo mỗi hơi thở của hắn, hiện tại hắn mỗi một câu nói đều hao phí tính mạng của hắn.
“Mạnh Thanh Trạch, ngươi rất là ưa thích Khuynh Tuyết?”
Biết rõ ngày giờ của mình không nhiều nên Yến Hoàng Cửu trực tiếp nói thẳng, không hề nói nhảm nhiều.
Tô Tín nói: “Yến tiểu thư làm người lương thiện ôn nhu, hơn nữa dung mạo xuất chúng, ta tin tưởng bất cứ nam nhân nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943722/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.