Chương trước
Chương sau
Tô Tín một lời không hợp liền trảm Lưu sư huynh, hành động như thế dọa đám người trong quán rượu kêu to.

So sánh với cường giả Nhân Bảng Tô Tín trước mặt, Lưu sư huynh chỉ là tiểu nhân vật bất nhập lưu mà thôi.

Nhưng vấn đề là hắn hiện tại nói thế nào cũng là người của Địch Vân Phi Địch công tử, Tô Tín cứ giết hắn như vậy, hắn làm sao bàn giao với Địch công tử chứ?

Tô Tín vung máu tươi trên kiếm, trong nội tâm không có chút sợ hãi nào.

Địch Vân Phi muốn thu Tô Tín dưới trướng, nói đùa gì vậy?

Những đệ tử đại phái này xem võ giả Tương Nam như quân cờ, dùng để tôi luyện chính mình, nhưng thật đáng buồn là võ giả Tương Nam đoán được nhưng vẫn chạy theo như vịt.

Nhưng Tô Tín khác với bọn chúng, cho dù hắn nhỏ yếu nhưng hắn không bao giờ cho rằng mình chính là quân cờ, hắn chỉ biết làm người đánh cờ mà thôi.

Tô Tín muốn cứu Phi Ưng Bang nhưng sẽ không ở lại Thường Ninh phủ chờ Địch Vân Phi tới.

Hắn muốn hóa bị động làm chủ động, Đông Lâm phủ không phải là đại bản doanh tạm thời của Địch Vân Phi hay sao? Vậy thì tốt, chính mình náo long trời lỡ đất, nhìn xem Địch Vân Phi có tâm tình đi hợp nhất Phi Ưng Bang hay không!

Vào lúc này bên ngoài có tiếng động huyên náo to lớn vang lên, hơn mười tên võ giả đẩy đám người đi tới.

Trong hơn mười người này có một tên võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, võ giả còn lại đều là cảnh giới Hậu Thiên.

Tên võ giả Tiên Thiên tướng mạo xấu xí, mắt lé miệng méo, kỳ lạ nhất chính là đôi tay vô cùng tối tăm, phía trên mơ hồ có mùi hôi thối.

Nhìn thấy người này tiến vào, võ giả trong quán rượu không dám lên tiếng, vị này không phải là nhân vật dễ sống chung.

Địch Vân Phi mời chào mười mấy võ giả Tiên Thiên trong Tương Nam, trong đó chỉ có năm sáu người là Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh mà thôi.

Âm Dương Quỷ Thủ Khổng Thu Nhân là một trong số đó.

Âm Dương Quỷ Thủ Khổng Thu Nhân có danh khí không nhỏ tại Tương Nam nhưng phần lớn là tiếng xấu.

Tên này trong tên có chữ Nhân nhưng hành vi của hắn không dính chut nào với chữ Nhân.

Khổng Thu Nhân xuất thân tán tu, ngày bình thường lấn thiện sợ ác, làm người âm hiểm xảo trá.

Hắn đã từng vô tình đắc tội đệ tử Ly Hỏa giáo, hắn chạy xa ngàn dặm tránh đuổi giết nhưng suýt chút nữa bị Ly Hỏa giáo chém giết tại chỗ, thời điểm hắn trọng thương được một tiểu thế gia Lưu gia tại Tương Nam cứu một mạng.

Không nghĩ tới chờ hắn chữa khỏi thương thế liền biết Lưu gia tổ truyền một quả linh dược trăm năm Chu Quả, hắn ám toán ân nhân, diệt cả nhà Lưu gia, đoạt được Chu Quả.

Dựa vào Chu Quả cho nên Khổng Thu Nhân mới thuận lợi đột phá tới Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh.

Danh hào Âm Dương Quỷ Thủ cũng không chỉ riêng võ công của hắn, còn nói rõ hắn ra tay ngoan độc, không để ý sẽ bị ‘ Quỷ Thủ ’ của hắn tiễn đưa đi âm phủ.

Tiến vào trong tửu lâu, Khổng Thu Nhân nhìn thấy Lưu sư huynh bị Tô Tín chém bay đầu, sắc mặt hắn lập tức lạnh lẽo.

Lúc đầu hắn nghe nói nơi này có người nháo sự, Địch Vân Phi trước khi đi bảo hắn trông coi Đông Lâm phủ, cho nên vừa nghe tin tức này, Khổng Thu Nhân lập tức mang người chạy tới.

Hắn có danh hiệu ‘ Âm Dương Quỷ Thủ ’, trong thời gian hắn quản lý Đông Lâm phủ không người nào dưới trướng Tiêu Ma Vân có thể đi vào Đông Lâm phủ, không ai dám nháo sự vào lúc này, không nghĩ tới hôm nay lại có gia hỏa muốn chết.

Chỉ có điều Khổng Thu Nhân không có ngờ tới vừa vào quán rượu đã thấy Lưu sư huynh bị chém giết.

Một tiểu võ giả Hậu Thiên giết cũng giết, nhưng đây là người của Địch công tử, hắn bị người ta giết phải đòi câu trả lời, bằng không chẳng phải mình vô dụng?

Khổng Thu Nhân ngữ khí âm lãnh nói: “Vị bằng hữu kia, ngươi biết người ngươi giết là ai hay không? Hắn là thủ hạ của Địch công tử, giết hắn, ngươi phải cho ta câu trả lời.

Tô Tín thản nhiên nói: “Ah? Ngươi muốn câu trả lời thế nào?”

Đối phương cũng là võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, cho nên Khổng Thu Nhân cũng không có vừa gặp mặt liền xông lên tấn công, nói: “Giết người của Địch công tử, có sai phải phạt, ngươi theo ta đi một chuyến, chờ Địch công tử trở lại sẽ xử lý.”

Nghe được Khổng Thu Nhân nói như vậy, Tô Tín lập cười lớn, tiếng cười rất càn rỡ.

Khổng Thu Nhân cau mày nói: “Ngươi có ý gì? Ta nói rất buồn cười sao?”

Tô Tín lắc đầu: “Buồn cười không phải lời ngươi nói, mà là bản thân ngươi, xin hỏi, ngươi tính là thứ gì cũng xứng phạt ta? Địch Vân Phi có tư cách xử trí ta sao?”

Sắc mặt Khổng Thu Nhân lập tức biến đổi, phẫn nộ quát: “Làm càn! Không chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi dám coi rẻ Địch công tử như vậy, hôm nay ngươi đừng mong ra khỏi Đông Lâm phủ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.