Chương trước
Chương sau
Tên võ giả này là một trong những đệ tử giỏi có thiên phú nhất của Bách Độc Đồng Tử, hai mươi mấy tuổi cũng đã là võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn.

Hắn là người Miêu Tương Tây, vốn tinh thông cổ thuật gia truyền, sau khi được Bách Độc Đồng Tử truyền thụ độc công càng làm chơi ăn thật.

“Gấp làm gì? Nhớ kỹ, chúng ta bây giờ gia nhập thủ hạ Địch Vân Phi nhưng không phải con chó hắn nuôi.”

“Người như Khổng Thu Nhân đụng chuyện gì cũng xông lên đầu, ngươi nhìn thấy kết quả của hắn rồi a? Muốn chết cũng không nên làm như vậy.”

“Tô Tín thân là võ giả Nhân Bảng, thời gian một năm có thể đột phá Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, một kích miểu sát Khổng Thu Nhân, loại nhân vật này thực lực sâu không lường được, cho dù chúng ta gia nhập dưới trướng Địch công tử nhưng tốt nhất không thể đối địch với hắn.”

Tên đệ tử trẻ tuổi kinh ngạc nói: “Nếu như chúng ta không biểu hiện tích cực một chút, chờ tương lai Địch công tử tranh đấu với đám người Tiêu Ma Vân và thắng lợi, hắn làm sao cho chúng ta gia nhập Tranh Kiếm Minh?”

Bộ dạng Bách Độc Đồng Tử hiện tại giống như tiểu hài tử đáng yêu nhưng hắn nói chuyện rất tagn thương, hắn nghe tên đệ tử nói thế liền lắc đầu.

“A Quang, ngươi còn quá trẻ tuổi, ngươi cho rằng chúng ta có thân phận gì, có tư cách gia nhập Tranh Kiếm Minh?”

Bách Độc Đồng Tử tự giễu cười cười: “Đừng nhìn chúng ta là một nhân vật tại Tương Nam, nhưng nếu đặt trong Tranh Kiếm Minh thì không bằng cả cái rắm.”

“Thực lực của ta trong Tranh Kiếm Minh cũng chỉ sánh ngang hương chủ cấp thấp nhất, mà những võ giả Hậu Thiên như ngươi càng không đáng nhắc tới.”

“Bang chúng dưới trướng Tranh Kiếm Minh nhiều hơn mười vạn, yếu nhất đều là cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, thực lực ngươi đến Tranh Kiếm Minh cũng chỉ xem như bang chúng cao cấp mà thôi.”

A Quang có chút không phục nói: “Nhưng chúng ta là những người đầu tiên gia nhập dưới trướng Địch công tử, hắn sẽ không cho chúng ta chút ưu đãi sao?”

Bách Độc Đồng Tử xùy cười một tiếng: “Ưu đãi? Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi muốn ưu đãi gì cũng có, nhớ kỹ, đừng xem mình là chuyện quá quan trọng, đối với Tranh Kiếm Minh mà nói, chúng ta chỉ là quân cờ mà thôi.

“Chúng ta gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi cũng chỉ vì tạo thanh thế cho bọn họ, là kẻ phất cờ hò reo, đừng như Khổng Thu Nhân ngu ngốc kia, gặp chuyện gì cũng xông lên trước, nếu không ngươi cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.”

A Quang ngây thơ gật gật đầu, hắn có phần không hiểu ý sư phụ nhưng hắn biết rõ sư phụ nói có đạo lý.

Kỳ thật Bách Độc Đồng Tử có một ít lời không có nói, hắn vốn không muốn tham dự vào tranh đấu giữa Địch Vân Phi cùng đám người Tiêu Ma Vân.

Đúng như hắn nói, thực lực của hắn có thể xưng vương xưng bá tại Tương Nam, nhưng đối với Tranh Kiếm Minh trong thiên hạ thất bang mà nói không là cái gì cả.

Thà làm đầu gà không làm đuôi trâu, hắn kinh doanh Ngũ Độc Sơn Trang tại Tương Nam rất tốt, cũng dần dần phát triển trở thành một phương tiểu thế lực, kẻ đần mới nguyện ý đi Tranh Kiếm Minh làm cháu trai của người khác.

Nhưng đáng tiếc Địch Vân Phi tìm tới tận cửa, nếu hắn không gia nhập Địch Vân Phi, chỉ sợ Ngũ Độc Sơn Trang của hắn khó giữ được.

Đối với đệ tử đại phái như Địch Vân Phi mà nói, mặt mũi có đôi khi quan trọng hơn tất cả.

Nếu hắn dám ở ngay mặt cự tuyệt Địch Vân Phi, Địch Vân Phi cho rằng mình mất mặt sẽ ra tay đồ sát Ngũ Độc Sơn Trang, thuận tiện giết gà dọa khỉ với võ giả Tương Nam khác, muốn mọi người nhìn thấy kết cục của kẻ đối địch với Địch Vân Phi hắn.

Lúc này những người khác trong Đông Lâm phủ như Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế và Xích Âm Chưởng Đoạn Hành, hai người này cũng ôm tâm tư giống như Bách Độc Đồng Tử,.

Làm người phất cờ hò reo sau lưng Địch Vân Phi, hoặc ra chút lực thì bọn họ còn làm được, nhưng nếu muốn đi liều mạng với người ta thì phải nói xin lỗi rồi.

Bọn họ cũng không phải gia nô Địch Vân Phi nuôi, không có nghĩa vụ phải liều chết vì ngươi.

Bọn họ cho rằng, đối địch với Tô Tín là cường giả Nhân Bảng thực lực thâm bất khả trắc là chuyện tìm chết.

Nhưng bọn họ không muốn đối địch với Tô Tín, Tô Tín sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Hắn đã từng nói sẽ náo Đông Lâm phủ long trời lỡ đất, vậy thì nhất định phải làm đại bản doanh Địch Vân Phi không được an bình, nếu không hắn làm sao có thể buông tha Thường Ninh phủ chạy về Đông Lâm phủ?

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tín liền khôi phục tướng mạo sẵn có đi ra khách sạn.

Trên đường cái có không ít võ giả, những võ giả này nhìn thấy Tô Tín liền tránh đi như gặp thú dữ.

Dù sao hiện tại Tô Tín đã ra mặt đối địch với Địch Vân Phi, hơn nữa hắn ngày hôm qua vừa mới giết Khổng Thu Nhân, là lúc hung uy hiển hách, những võ giả Hậu Thiên kia không dám dễ dàng tiếp xúc với Tô Tín.

Nhưng Tô Tín hiện tại không quan tâm tới bọn chúng, cũng không có nghĩa hắn dễ tính.

Hắn đi tới trước mặt một tên võ giả, vươn tay bắt lấy hắn và nói: “Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế ở nơi nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.