Chương trước
Chương sau
Tuy Tô Tín chỉ dùng kiếm nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng mình là kiếm khách thuần túy.

Cái gọi là kiếm còn người còn, kiếm mất người mất đối với hắn chỉ là trò cười mà thôi.

Chỉ cần có thể giết người, cho dù kiếm gãy cũng không sao cả.

Sau khi giết Bách Độc Đồng Tử, chiến lực cao cấp của Địch Vân Phi tại Tương Nam cũng bị Tô Tín tàn sát không còn, chỉ còn lại một mình Bàng Phi Vân đi theo hắn tới Nam Ninh phủ may mắn còn sống.

Trong Đông Lâm phủ còn thừa một ít võ giả Tiên Thiên do Địch Vân Phi lưu lại nhưng Tô Tín không có động tới đám người này.

Đối với Tô Tín hiện tại mà nói, võ giả thực lực Khí Hải Cảnh quá yếu, không tạo thành uy hiếp với hắn.

Huống hồ hiện tại Địch Vân Phi đi Nam Ninh phủ, cũng nên có người đưa tin cho hắn ah?

Lúc này tổng đường Phi Ưng Bang tại Thường Ninh phủ, Lý Phôi, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh là ba cao tầng Phi Ưng Bang đang cau mày suy nghĩ, không biết nên trả lời Địch Vân Phi như thế nào.

Phi Ưng Bang là Tô Tín lưu cho bọn họ, nếu bọn họ cứ giao ra như thế không chỉ xin lỗi chính mình, càng xin lỗi lão đại.

Nếu không giao ra, Địch Vân Phi tùy tiện phái vài tên võ giả Tiên Thiên dưới trướng cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Phi Ưng Bang của bọn họ.

Dù sao nhân mạng quan thiên, không có ai là không sợ chết.

Lý Phôi khẽ cắn môi, sắc mặt âm trầm nói: “Thật sự không được thì chúng ta hủy diệt toàn bộ tín vật giao dịch với Nam Man dị tộc, chúng ta trực tiếp giải tán bang phái, chạy trốn vào trong rừng rậm Tương Nam, ta xem bọn chúng làm sao tìm được chúng ta.”

Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh đều ngạc nhiên nhìn Lý Phôi, không nghĩ tới vị đại gia này trầm mặc ít nói lại có thể lựa chọn như vậy, hắn muốn chơi làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành với Địch Vân Phi.

Nhưng nghĩ lại cũng có thể sử dụng biện pháp này.

Bọn họ trực tiếp giải tán Phi Ưng Bang và bản thân mình trốn vào trong rừng rậm suốt nửa năm, đợi đến lúc đám người Địch Vân Phi đi rồi vẫn có thể trọng kiến Phi Ưng Bang.

Nhưng khi đó Phi Ưng Bang sẽ không còn uy thế như ban đầu nhưng còn tốt hơn chờ chết bị Địch Vân Phi hợp nhất.

“Vậy thì tốt, chúng ta chú ý tới hướng đi của đám người Địch Vân Phi một chút, chỉ cần bọn chúng tới Thường Ninh phủ thì chúng ta chủ động giải tán bang phái!”

Hoàng Bỉnh Thành cắn răng nói.

Lúc này tại Nam Ninh phủ Trần gia cách Phi Ưng Bang cả trăm dặm, gia chủ Trần gia tươi cười nhưng kì thực nội tâm đắng chát đi theo Địch Vân Phi quay về Đông Lâm phủ.

Nói thật Trần gia không muốn lẫn vào tranh đấu của mấy đại phái Trung Nguyên.

Trần gia bọn họ an an ổn ổn phát triển tại Tương Nam, mặc dù là thế lực võ lâm tam lưu nhưng lại thắng ở vững chắc.

Hiện tại gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi, hoàn toàn biến thành quân cờ nghe người ta sai sử, nói không chừng lúc nào đó mạng cũng không còn thì chơi cái gì chứ?

Trước mắt Địch Vân Phi tự mình tới, còn mang theo cao thủ Linh Khiếu Cảnh Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân đến, bọn họ dám không đáp ứng sẽ bị diệt tộc, cho nên gia chủ Trần gia mang theo vài tên võ giả Tiên Thiên đầu nhập vào dưới trướng Địch Vân Phi.

Chính vào lúc này xa xa có võ giả cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy đám người Địch Vân Phi thì kỵ sĩ hét lên: “Địch công tử không tốt! Đông Lâm phủ xảy ra đại sự!

Tướng mạo Địch Vân Phi hơn hai mươi, dung mạo cương nghị tuấn lãng, lúc này nhìn thấy gương mặt kỵ sĩ đầy kinh hãi thì hắn cau mày nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói.”

“Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, Âm Dương Quỷ Thủ Khổng Thu Nhân, Xích Âm Chưởng Đoạn Hành và Bách Độc Đồng Tử đều bị người ta giết! Nhân thủ chúng ta mời chào tại Đông Lâm phủ đã chạy trốn một nửa.”

“Rốt cuộc là ai làm? Tiêu Ma Vân? Không đúng, tên này không ở Đông Lâm phủ, Thượng Quan Ngạn Khanh? Hắn mới đến Tương Nam, hiện tại còn chưa kịp mời chào nhân thủ, hắn tuyệt đối không thể gây chuyện với ta, rốt cuộc là ai?”

Địch Vân Phi âm trầm nói.

Tên kỵ sĩ nhanh chóng nói chuyện xảy ra tại Đông Lâm phủ suốt hai ngày qua cho Địch Vân Phi nghe, tin tức này lập tức làm sắc mặt Địch Vân Phi tối sầm như chảy ra nước.

Võ giả Khí Hải Cảnh trong Tương Nam không dễ tìm, đại bộ phận võ giả Thần Cung Cảnh đều tìm kiếm cơ duyên đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng càng khó tìm.

Kết quả nbonj họ tới Tương Nam chi địa chỉ có thể mời chào cao thủ mạnh nhất là Linh Khiếu Cảnh.

Bách Độc Đồng Tử có chút danh tiếng trong cao thủ Linh Khiếu Cảnh ở Tương Nam, hắn phải dùng mềm cứng mới có thể mời chào được, vốn muốn dùng bọn họ một lần hành động đánh tan Tiêu Ma Vân, không nghĩ tới hắn mới đi ra ngoài hai ngày thì đám người này bị giết không còn.

Làm cho Dịch Vân Phi phẫn nộ là, Tô Tín còn hủy diệt thành quả cả tháng của hắn, đây chỉ là tiểu nhân vật không lên nổi mặt bàn, điều này càng làm cho hắn phẫn nộ, nếu việc này bị đám người Tiêu Ma Vân biết rõ sẽ trào phúng hắn một phen.

“Tô Tín!”

Địch Vân Phi âm trầm nói một câu: “Trực tiếp trở lại Đông Lâm phủ!”

Đề phòng đám người Địch Vân Phi bỗng nhiên giết đến, Hoàng Bỉnh Thành đã sớm phái người nhìn chằm chằm các đại châu phủ trong Tương Nam và chú ý tới độ tính của Địch Vân Phi.

Nhưng không nghĩ tới đám người Địch Vân Phi không có tới, lại nghe được tin tức Địch Vân Phi trực tiếp dẫn quân quay về Đông Lâm phủ, điều này cũng làm cho Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành không hiểu cái gì, bọn họ thở ra một hơi, tối thiểu cũng tạm thời giải được nguy cơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.