Chương trước
Chương sau
Chúc Ngôn Tín cúi đầu đứng phía sau Thượng Quan Ngạn Khanh.

Đương nhiên hắn không phải ngu ngốc, chính mình gây ra mối họa lớn như vậy, Thượng Quan Ngạn Khanh không giết chính mình đã là đại vận.

Ba người Hàn Nghiễm đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bọn họ không nghĩ tới Tô Tín lại dẫn đám người Tiêu Ma Vân tới.

Hiện tại Chúc Ngôn Tín chưa chết, nếu sau đó Thượng Quan Ngạn Khanh hỏi, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc như Chúc Ngôn Tín, hắn nhất định có thể đoán ra được bọn họ âm thầm tính kế, sau đó bọn họ sẽ bị Thượng Quan thế gia đuổi giết vô tận.

Nhưng lúc này bọn họ bất chấp Thượng Quan thế gia đuổi giết, bên này xảy ra động tĩnh lớn như thế, sáu trại chủ khác tại Hoa Âm sơn cũng nhận được tin tức.

Đại trại chủ Hoa Âm sơn là trung niên dáng người ục ịch, tướng mạo chất phác, hắn lúc nào cũng tươi cười hòa ái dễ gần.

Nưng có thể trở thành thủ lĩnh của đám đạo phỉ hung ác trong rừng rậm Tương Nam làm sao có thể là người hòa ái dễ gần chứ?

Vị đại trại chủ này tên là Tào Chính An, danh hiệu ‘ Tiếu Diện Dạ Xoa ’, hắn thích mỉm cười hành hạ người khác tới chết.

Đạo phỉ ăn cướp thương nhân lui tới Tương Nam, đại bộ phận chỉ lấy tiền, nếu đối phương không chống cự, bọn họ cũng sẽ không động thủ.

Nhưng Tiếu Diện Da Xoa Tào Chính An mỗi lần ra tay đều lưu lại một ít tính mạng, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm.

Người này làm quá phận như thế nhưng vẫn có thể hoàn hảo ẩn cư tại Hoa Âm sơn, hơn nữa một đường tu luyện tới Tiên Thiên Thần Cung Cảnh, đủ để thấy thực lực và thủ đoạn của hắn.

Tào Chính An nhìn Hàn Nghiễm, cười ha hả nói: “Lão nhị, ta đối đãi với ngươi không tệ nha, kết quả hiện tại ngươi liên thủ với Thượng Quan công tử gạt chúng ta lâu như vậy, vấn đề này ngươi nên nói thế nào đây?”

Năm trại chủ khác cũng nhìn sagn đám người Hàn Nghiễm.

Bọn họ ở trên Hoa Âm sơn không thể nói là đồng khí liên chi nhưng tối thiểu sẽ liên lụy lợi ích trong đó.

Lăng tẩm Kiếm Tôn Giả La Vân nằm ngay dưới chân bọn họ, kết quả đám người Hàn Nghiễm lại dấu diếm bọn họ và ăn mảnh cùng Thượng Quan Ngạn Khanh, tâm của bọn chúng đáng tru ah.

Hàn Nghiễm xấu hổ cười cười nhưng không có giải thích, tình huống trước mắt có giải thích cũng vô dụng.

Thượng Quan Ngạn Khanh hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nhảm, các ngươi có ý gì?”

Tiêu Ma Vân cười ha hả nói: “Có ý gì? Việc này còn phải hỏi hay sao? Lăng tẩm Kiếm Tôn Giả La Vân ở đây, ta muốn tham gia náo nhiệt trong đó.”

Tiếu Diện Dạ Xa Tào Chính An cũng cười nói: “Lăng tẩm Kiếm Tôn Giả La Vân nằm dưới Hoa Âm sơn của ta, muốn bỏ qua chúng ta là không có khả năng.”

Sắc mặt Thượng Quan Ngạn Khanh đen như đáy nồi, hiện tại hắn không muốn buông lăng tẩm ra nhưng hắn có thực lực này sao?

Thế lực mấy phương trước mặt đều mạnh hơn hắn.

Thượng Quan Ngạn Khanh hắn lại hận Tô Tín tiết lộ tin tức ra ngoài, hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn tham gia vào cũng được nhưng Tô Tín chỉ có một người, hắn dựa vào cái gì tranh đoạt lăng tẩm? Ngươi đủ này tư cách sao?”

Tô Tín giống như cười mà không phải cười nhìn mọi người: “Ta không đủ tư cách? Vậy thì tốt, hôm nay ai nói ta không đủ tư cách thì đứng ra đi, Tô mỗ ta cho hắn xem ta có tư cách tranh đoạt lăng tẩm hay không.”

Ánh mắt lợi hại đảo qua Tiêu Ma Vân,, Tiêu Ma Vân làm như không thấy, hắn dời ánh mắt sang nơi khác.

Hắn đã giao thủ với Tô Tín, biết rõ Tô Tín lợi hại, nếu bảo hắn phái người đánh với Tô Tín một trận chính là hành vi tìm chết.

Chờ đi vào trong lăng sẽ có một phen long tranh hổ đấu, hiện tại không phải lúc động thủ.

Những người khác cũng như thế, Địch Vân Phi thua trong tay Tô Tín, đương nhiên hắn sẽ không tự tìm mất mặt.

Thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh không có nổi một tên võ giả Linh Khiếu Cảnh, hắn có khả năng tự mình ra trận hay không?

Lúc này bên phía Hoa Âm sơn có một tên võ giả Linh Khiếu Cảnh đi ra, hắn cười lạnh nói: “Một đám người bị mao đầu tiểu tử dọa thành như vậy, các ngươi vô dụng ah, các ngươi không coi trọng ta, đồ vật trong lăng tẩm Kiếm Tôn Giả La Vân ta muốn cầm một thành.”

Tào Chính An muốn ngăn cản nhưng đã trễ, tên võ giả kia đứng ra suýt nữa làm Tào Chính An chửi ầm lên, gia hỏa này đúng là ngu ngốc.

Mặc dù nói đá Tô Tín ra thì đồ vật của mình sẽ nhiều hơn một phần, ngay cả như vậy còn phải tranh đoạt với kẻ khác, hiện tại động thủ với Tô Tín trừ hao tổn thực lực thì có tác dụng gì chứ?

Tên võ giả Hoa Âm sơn nói thẳng: “Nhớ kỹ, ta tên...”

“Thật có lỗi, ta không có hứng thú biết tên người chết.

Hắn còn chưa có nói xong đã bị Tô Tín cắt đứt, lúc này một bóng kiếm màu đỏ xuất hiện, kiếm khí tung hoành xé rách không khí, tên võ giả kia muốn né tránh nhưng phát hiện kiếm của Tô Tín quá nhanh, nhanh đến mức hắn vừa nhìn thấy bóng kiếm màu đỏ thì kiếm khí đã tới trước người!

Hắn không thể trốn, tên kia võ giả vội vàng dùng chân khí bao phủ toàn thân, hắn vươn tay muốn ngăn cản một kích này nhưng mọi người đã nghe tiếng phốc thật nhỏ, ngay sau đó thi thể không đầu và đầu lâu đẫm máu bay lên cao.

Cả Hoa Âm sơm im lặng, tất cả mọi người đều nhìn Tô Tín, cũng nhìn thanh kiếm đầy huyết khí của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.