Chương trước
Chương sau
Người cầm kiếm nhìn tường thành Lăng Châu phủ, lạnh nhạt nói: “Thật không biết gia lão đang giở trò quỷ gì, lại muốn mang một bàng chi bị đuổi đi mười mấy năm trước về Uy Viễn Đường.”

Người xách đao nói: “Uy Viễn Đường chúng ta mấy năm gần đây cho dù chủ mạch hay bàng chi, nhân số cũng bắt đầu giảm mạnh, nếu không tìm một ít tộc nhân quay về, Uy Viễn Đường chúng ta từ lánh đời sẽ thành biến mất.

Người cầm kiếm nói: “Nhưng thực lực bàng chi nơi này không được, hiện tại càng trà trộn vào trong tiểu thành, cho dù mang về có thể dùng làm gì? Dưỡng vài con trùng mà thôi.”

Người vác cung trầm giọng nói: “Cho dù là phế vật hơn nữa cũng là huyết mạch Lâm gia chúng ta, bọn họ phế vật, chỉ cần con cháu không phế vật là được, vào thành thôi.

Đương nhiên Tô Tín không có nhìn thấy việc này, hắn vừa rời khỏi Lăng Châu phủ không lâu liền có cảm giác có người theo sau.

Tô Tín không nói gì, chờ sau khi đi vào đường nhỏ vắng vẻ Tô Tín quay trở lại, thân ảnh như cuồng phong giận dữ, hào quang đỏ rực ra khỏi vỏ chém về phía sau.

“Tô đại nhân chậm động thủ!”

Bỗng nhiên tại nơi trống rỗng không người có tiếng nói vang lên, một thân ảnh xuất hiện, đó là một người tuổi tác chừng ba mươi, hắn có thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, lúc này Du Long Kiếm của Tô Tín gác lên cổ hắn, kiếm quang sắc bén như muốn cắt yết hầu của hắn.

Tên thanh niên kia vội vàng nói: “Tô đại nhân, ta chính là tập sự mật thám Lục Phiến Môn tại Hán Nam đạo, tên là Trần Kiều, không nên hiểu lầm, ta đưa tin cho ngươi.”

Trên mặt Tô Tín cười cười, hắn gác Du Long Kiếm trên cổ đối phương không có dời đi chút nào.

Công pháp ẩn nấp của Trần Kiều không kém vậy mà có thể dùng chân khí mô phỏng hoàn cảnh chung quanh và có hiệu quả như tàng hình.

Nhưng đáng tiếc công pháp của hắn có lỗ thủng rất lớn, có thể che dấu thân thể nhưng không che dấu khí tức, hắn chỉ cần đứng bất động tại chỗ, chân khí phát sinh chấn động liền bị Tô Tín phát hiện.

Trần Kiều nói đưa tin cho hắn nhưng Tô Tín từ đi ra khỏi Lăng Châu phủ đã có cảm giác có người theo dõi, nếu là đưa tin, tại sao hắn không hiện thân khi đó, thật cho rằng mình là người ngu hay sao?

Trong mắt Tô Tín mang theo đùa cợt càng ngày càng đậm cũng làm Trần Kiều xấu hổ không thôi.

Thân phận chân thật của hắn không có giả vờ, hắn thật sự là tập sự mật thám Lục Phiến Môn.

Trước đó hắn cố ý ẩn nấp thân thể theo sau Tô Tín chỉ vì muốn đột nhiên xuất hiện làm Tô Tín khó chịu thôi.

Lý do hắn làm vậy rất đơn giản, cũng bởi vì hắn không phục Tô Tín.

Trần Kiều hắn trà trộn trong Lục Phiến Môn hơn mười năm, bò từ bộ khoái cấp thấp tại châu phủ, cuối cùng trở thành tổng bộ đầu châu phủ, cuối cùng bị người tổng bộ Lục Phiến Môn chọn trúng trở thành tập sự mật thám.

Trần Kiều hắn tân tân khổ khổ cả chục năm mới đạt tới vị trí hiện tại, Tô Tín dựa vào cái gì vừa gia nhập Lục Phiến Môn đã thành truy phong tuần bổ? Địa vị còn cao hơn hắn một mảng lớn.

Chính bởi vì này không phục, Trần Kiều lúc này mới sinh ra tâm tư trêu đùa Tô Tín, hắn không nghĩ tới lại bị phát hiện.

Hơn nữa Tô Tín công kích một kiếm vừa rồi hắn căn bản không có cơ hội phản ứng, nếu không phải hắn nhanh miệng, nói không chừng đã bị Tô Tín chém giết.

Trần Kiều lúng túng nói: “Tô đại nhân, ta thật sự là tập sự mật thám, không tin ta lấy lệnh bài cho ngươi xem.”

Tô Tín dời Du Long Kiếm trên cổ hắn, Trần kiều lập tức thở ra một hơi, Tô Tín lại dùng Du Long Kiếm vỗ lên mặt hắn, động tác mang tính vũ nhục này làm Trần Kiều giận dữ, thiếu chút nữa hắn muốn động thủ với Tô Tín.

“Lần tới nhớ kỹ, không nên động tâm tư không nên có, nếu không ngươi sẽ chết.”

Tô Tín lạnh lùng nói: “Ta không hoài nghi ngươi có phải tập sự mật thám hay không, cho dù thực lực hay bối cảnh, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì đấu với ta? Có tin ta giết ngươi tại đây, Lục Phiến Môn nhiều lắm chỉ cảnh cáo ta không?”

Lửa giận trong mắt Trần Kiều biến mất, ngay sau đó hắn sợ hãi vô tận.

Tập sự mật thám yêu cầu tâm tư nhẫn nhụinhưng lần này hắn bị ghen ghét mê đảo tâm thần.

Hắn đi khiêu khích Tô Tín, đúng như Tô Tín đã nói, cho dù Tô Tín giết hắn ngay tại đây, Lục Phiến Môn cùng lắm chỉ cảnh cáo hắn mà thôi.

Hắn đã nhìn thấy thực lực Tô Tín, hai người cùng cảnh giới nhưng thực lực lại cách biệt một trời một vực, Tô Tín không thẹn với thực lực bài danh hai mươi ba Nhân Bảng.

Còn nói tới bối cảnh, hắn càng không sánh bằng Tô Tín.

Hắn chỉ là tiểu bộ khoái cấp thấp từng bước bò lên vị trí tập sự mật thám mà thôi, hắn không có quan hệ cấp cao hơn.

Tô Tín lại do đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất Thiết gia nâng lên, tổng bộ đầu Tương Nam đạo Thiết Vô Tình tự mình đề cử gia nhập Lục Phiến Môn, có Thiết gia làm hậu thuẫn cho hắn, một tiểu tập sự mật thám như hắn tính là cái rắm gì?

Trần Kiều thanh tỉnh và nội tâm hắn không có nửa phần oán hận Tô Tín, ngoan ngoãn đứng ở một bên nghe Tô Tín phân phó.

Tô Tín thu hồi kiếm, hỏi: “Ngươi mới nói tới đưa tin cho ta sao? Tin là gì?”

Trần kiều vội vàng móc trong lồng ngực một thiết bài không biết do kim loại nào chế thành giao cho Tô Tín, nói: “Đây là thư mời Giang Nam hội năm nay.”

“Giang Nam hội không riêng một mình Giang Nam Tiêu thị phụ trách tổ chức, triều đình cũng phái hành quân đại tổng quản Giang Nam đạo ‘ Huyết Khí Trường Hà ’ Cổ Đông Lai tham dự, cho nên thiệp mời do Lục Phiến Môn phụ trách giao cho ngài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.