Với loại người như Bùi Ngạn Quân, Tô Tín cũng chẳng muốn lá mặt lá trái với hắn, chỉ cười lạnh hai tiếng sau đó xoay người ơời đi.
Một tên võ giả đi theo đám người Bùi Ngạn Quân liền khinh thường nói: “Quả nhiên là người đi ra từ nơi nhỏ bé như Tương Nam, không biết cấp bậc lễ nghĩa, Bùi huynh hai ba lần mời hắn, hắn lại không hiểu tốt xấu lập tức cự tuyệt.”
Sắc mặt Bùi Ngạn Quân lúc này âm trầm, hắn rất ẩn nhẫn nhưng Tô Tín hai lần ba phen làm hắn mất mặt, cho dù hắn ẩn nhẫn cũng không nhịn được.
Thời điểm này bọn họ gây ra động tĩnh lớn như thế, cách bọn họ vài dặm có một thuyền hoa xinh đẹp quý khí, một công tử trẻ tuổi cầm kính viễn vọng trong tay quan sát những gì diễn ra vừa rồi.
Công tử trẻ tuổi ăặc quần áo trắng, dung mạo tuấn lãng, khóe miệng luôn nở nụ cười nhạt và mang theo một chút tự tin, hoặc có thể nói hắn tự phụ mới đúng.
“Kính thiên lý mang tới từ Tây Vực thật thú vị, cách xa nhau vài dặm vẫn có thể nhìn rõ như thế, hoàn toàn không kém gì bí pháp Thông Thiên Nhãn của Phật môn, nếu như có thể sản xuất số lượng lớn, thời điểm hành quân tác chiến nhất định có thể liệu địch tiên cơ, làm ít công nhiều.”
Sau lưng hắn có một thị nữ cười nói: “Suy nghĩ của công tử thật hão huyền, kính thiên lý này là món đồ một tông sư ở Tây vực dùng thời gian vài năm chế tạo thành, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943537/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.