Chương trước
Chương sau
Thi thể Lý Trần Phong trừ mảnh vỡ không rõ là cái gì ra liền không còn thứ gì giá trị nữa.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Tín và Thiết Dao Hoa lại không biết mảnh vỡ kia là cái gì.

Tư liệu trong cứ điểm bí mật chỉ toàn thứ loạn thất bát tao, hiện tại Tô Tín và Thiết Dao Hoa có thể khẳng định chỗ này mất đi cái gì.

Bộ khoái trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng không phải người ngu, nhiều cứ điểm bí mật mất đi liên lạc như thế, bọn họ khẳng định phát hiện cái gì đó không đúng, hoặc tra ra dấu vết lưu lại nhưng đáng tiếc đã bị kẻ thù giết người diệt khẩu.

Tô Tín trầm giọng nói: “Nghe Hồ Kính Ngôn nói vừa rồi, Lý Trần Phong đã sớm tới nơi này hơn hắn, hắn đến cứ điểm bí mật Lục Phiến Môn là vì tra tư liệu của ta, dễ tìm ra nhược điểm và đối phó ta.”

“Nhưng hắn không ngờ vừa lúc trong cứ điểm bí mật Lục Phiến Môn có người, không đúng, hắn bị diệt khẩu mới đúng, nơi này sớm có thi thể mật thám Lục Phiến Môn nhưng đã bị người nọ hủy thi diệt tích.

“Mà trùng hợp Lý Trần Phong không may nhìn thấy chuyện không nên thấy, lúc này mới bị người kia đánh chết.”

Thiết Dao Hoa gật gật đầu, Tô Tín phân tích không khác gì những việc xảy ra tại đây.

Lúc này Tô Tín lại lạnh cười: “Nhưng có một điều, Lý Trần Phong là Vũ Thám Hoa của triều đình, bản thân hắn lại không có chức quan, hắn căn bản không có nửa điểm quan hệ với Lục Phiến Môn chúng ta, tại sao hắn lại biết cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn?”

“Hơn nữa không chỉ Lý Trần Phong biết rõ, Hồ Kính Ngôn cũng biết, dương như tất cả mọi người biết rõ, cứ điểm bí mật như vậy gọi là cứ điểm sao? Trực tiếp treo biển Lục Phiến Môn trên đường cái Giang Nam phủ là được, cần gì phải giấu chứ?”

Sắc mặt Thiết Dao Hoa lúng túng nói: “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bình thường mà nói cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn chỉ có truy phong tuần bổ như đại nhân hoặc đầu mục bắt người cấp cao mới có tư cách biết rõ, đám người Lý Trần Phong tuyệt đối không có khả năng biết.”

Tô Tín cười lạnh nói: “Lục Phiến Môn Giang Nam đạo giống như cái sàng, tất cả đều là lỗ thủng, ngay cả vị trí của cứ điểm bí mật cũng bị lộ, cũng khó trách bọn họ bị người ta diệt khẩu.”

Tiết lộ vị trí cứ điểm bí mật ra ngoài tự nhiên không cần phải nói, hơn phân nửa còn là người tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.

Những cứ điểm bí mật này không phải bộ khoái bình thường có thể biết, mặc dù truy phong tuần bổ và tập sự mật thám biết nhưng không có khả năng tiếp xúc với Lý Trần Phong.

Người duy nhất Lý Trần Phong có thể tiếp xúc và có tư cách biết rõ vị trí cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn chỉ có mấy cao tầng tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo mà thôi.

Tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo bỏ rơi nhiệm vụ hay cố ý lộ ra, điểm ấy không có quan hệ gì với Tô Tín, hắn cũng không xen vào.

Người trong cứ điểm bí mật đều bị giết, Tô Tín và Thiết Dao Hoa lại chạy suốt đêm tới cứ điểm bí mật khác, kết quả cũng giống nhau, người đã bêến mất tất cả, tư liệu bí mật trong đó cũng biến mất không còn lại gì.

Hiện tại trên người Tô Tín có manh mối duy nhất chính là mảnh vỡ trong tay Lý Trần Phong.

Thiết Dao Hoa ngẫm lại và nói: “Nếu là đồ của mật thám Lục Phiến Môn, dùng tư liệu Lục Phiến Môn chúng ta có thể tra ra lai lịch của mảnh vỡ.”

“Nhưng đáng tiếc mật thám trong các cứ điểm bí mật không còn lại người nào, nếu chúng ta muốn tra những tư liệu kia cũng không tra được.”

Tô Tín kinh ngạc nói: “Ngươi không phải tập sự mật thám sao? Chẳng lẽ tư liệu bình báo Lục Phiến Môn không phải do ngươi quản?”

Thiết Dao Hoa trợn mắt, cho dù nàng làm ra động tác hờn dỗi nhưng tràn đầy khí khái hào hùng.

“Ta là tập sự mật thám không sai, ta chỉ phụ trách tìm hiểu tin tức, cũng không phải phụ trách thu thập sửa sang tin tức, loại công việc này đều có người chuyên môn trong Lục Phiến Môn làm.”

“Phân loại tư liệu cũng có chú ý, chúng ta đọc qua cũng chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nhất là tự nghiệm chứng.”

Thiết Dao Hoa dừng một chút, hắn như nhớ tới cái gì đó và nói: “Ta nghĩ tới có một người có thể giúp chúng ta, với kiến thức và tài lêệu trong gia tộc của hắn mới có thể tra được mảnh vỡ này là gì.”

“Ai?”

Tô Tín hỏi.

“Vương Thế Phong.”

Sắc mặt Tô Tín lập tức bêến thành kỳ quái.

“Bài danh mười bảy Nhân Bảng ‘ Hạo Nhiên Kiếm Khí ’ Vương Thế Phong? Ngươi bảo hủ nho Tạ Quận Vương thị tới giúp Lục Phiến Môn làm việc sao?

Tô Tín xem như có ấn tượng sâu về Vương Thế Phong, người này xuất thân Nho gia, tính cách hiền lành lại cổ hủ.

Nhưng đối phương xuất thân Nho gia cũng xuất thân thế gia võ lâm, đối phương sẽ giúp tay sai triều đình hay sao?

Cho dù bản thân Tạ Quận Vương thị có nhiều đệ tử nhậm chức trong triều đình, Tô Tín cũng không cho rằng hắn sẽ giúp mình.

Thiết Dao Hoa giải thích: “Tạ Quận Vương thị có quan hệ sâu với Lục Phiến Môn chúng ta, kỳ thật phải nói là bọn họ có quan hệ sâu với Thiết gia.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.