Chương trước
Chương sau
Định vị thế lực nhất lưu rõ ràng hơn nhiều, tối thiểu cũng phải có hơn năm tên võ giả Hóa Thần Cảnh hoặc một gã võ giả Dung Thần Cảnh đã có thể xem là thế lực nhất lưu, ví dụ như Lũng Tây Lý thị cũng là thế lực nhất lưu, hơn nữa còn tương đối cường đại.

Bảo Tô Tín đi diệt năm thế lực nhị lưu, điều này đại biểu hắn thậm chí phải giao thủ với võ giả Hóa Thần Cảnh.

Thế lực võ lâm có hơn mười tên Tiên Thiên Thần Cung Cảnh cũng khó đối phó, trừ phi Tô Tín vận dụng giá trị phản phái hối đoái tiêu hao phẩm tứ tinh mới giết được nhiều Tâần Cung Cảnh như thế.

Nhưng cho dù Tô Tín hối đoái vũ kỹ tiêu hao phẩm nhưng tông môn nhị lưu lại không chỉ có hơn mười tên võ giả Thần Cung Cảnh, nội lực của hắn không phải vô hạn, sau khi đánh chết hơn mười võ giả Thần Cung Cảnh nhưng không thể đánh bại những võ giả Tiên Thiên khác.

Như vậy tính toán ra Tô Tín cảm giác nhiệm vụ này không có khả năng òoàn thành trong thời gian ngắn, may mà nhiệm vụ cho hắn thời gian đủ dài, hắn có thời gian hai năm chuẩn bị.

Sáng sớm ngày thứ hai Tô Tín liền dẫn theo Thiết Dao Hoa đi tới nơi ở của Vương Thế Phong.

Vừa ra khỏi khách sạn, Tô Tín cũng cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang đánh giá mình.

Có người cảm thấy quái dị, có người khinh bỉ, còn có chút ánh mắt mang theo hận ý, Tô Tín cũng không quan tâm bọn chúng.

Thời gian mới qua một đêm nhưng thân phận chân thật của Tô Tín thâncũng truyền khắp cả Giang Nam phủ.

Thân phận tay sai triều đình nói không dễ nghe, có rất nhiều người đang âm thầm nói thầm, thật vất vả tán tu mới có một cường giả, kết quả còn vì ham phú quý đầu nhập vào Lục Phiến Môn, trở thành tay sai triều đình.

Trách không được gia hỏa này ra tay tàn nhẫn với tán tu như thế, thì ra hắn không phải người cùng một đường với bọn họ.

Những người này chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.

Tối hôm qua đã có người nói Tô Tín giết võ giả nói năng lỗ mảng tại chỗ, căn bản không có cố kỵ, cuối cùng ngay cả trưởng lão Tiêu gia chỉ có thể tức giận phất tay áo bỏ đi, bọn hắn cũng không dám nói những lời như thế trước mặt Tô Tín.

Vương Thế Phong thân là đệ tử Tạ Quận Vương thị, đương nhiên không có khả năng ở trong khách sạn, Vương gia có nhà cửa tại Giang Nam phủ.

Đợi đến lúc Tô Tín và Thiết Dao Hoa đến cầu kiến, đệ tử Vương gia thủ vệ không tình nguyện, không muốn cho bọn họ đi vào.

Hắn cũng không tính là ngu ngốc, Vương gia bọn họ có quan hệ với Lục Phiến Môn thì những đệ tử cấp thấp không biết, nhưng bọn họ lại biết Vương gia nói như thế nào cũng có nhiều tộc nhân làm quan trong Đại Chu vương triều, trở mặt với Lục Phiến Môn cũng không phải hành vi sáng suốt.

Cho nên hắn cũng dẫn Tô Tín và Thiết Dao Hoa vào trong đại sảnh, sau đó bản thân đi mời Vương Thế Phong đến đây.

Một lúc sa Vương Thế Phong liền đi vào đại sảnh, hắn đang tươi cười.

“Tô huynh, không nghĩ tới chúng ta gặp mặt nhanh như thế, lần trước ngươi nói những lời kia làm ta suy nghĩ rất nhiều, ta trở về cẩn thận suy nghĩ thật lâu, hôm nay chúng ta ngồi nói suông xem ai nói đúng.”

Tô Tín lúc này đau đầu vỗ đầu mình một cái, hắn không phải tới nơi này chơi biện luận với Vương Thế Phong.

“Vương huynh, hôm nay ta còn có việc tìm ngươi hỗ trợ, luận đạo gì đó chờ sau đi.”

Nói xong Tô Tín chỉ vào Thiết Dao Hoa nói: “Vị này là đệ tử Thiết gia Lục Phiến Môn, tập sự mật thám Thiết Dao Hoa Thiết cô nương.”

Vừa nghe đến Thiết Dao Hoa là người Lục Phiến Môn, Vương Thế Phong lập tức chắp tay nói: “Thì ra là Thiết cô nương, thật sự thất kính, không biết hai vị tới đây có việc gì không?”

Thân là đệ tử đích truyền Tạ Quận Vương thị, đương nhiên Vương Thế biết rõ chuyện Lục Phiến Môn và Thiết gia năm xưa.

Đệ tử Thiết gia và Tô Tín truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn cùng tới tìm hắn, trong đó chắc chắn có chuyện quan trọng đang diễn ra.

Tô Tín xuất ra mảnh vỡ kia giao cho Vương Thế Phong, nói: “Chúng ta muốn mượn tài nguyên tình báo Vương gia điều tra một chút, chúng ta muốn biết mảnh vỡ này là thứ gì.

Vương Thế Phong cầm mảnh vỡ và quan sát cẩn thận, một lúc sau hắn mới nói: “Thứ này là một góc của lệnh bài hoặc thẻ bài, xem chất liệu không phải ngọc thạch, mà là ngà voi hoặc sừng tê chế tạo mà thành, giá cả còn đắt hơn ngọc thạch nhiều, phía trên còn có dấu vét thời gian, hiển nhiên là vật xưa cũ.”

Nói xong Vương Thế Phong cau mày nói: “Ta nhìn hoa văn trên lệnh bài có phần quen mắt, nhưng ta lại nhớ không ra, ta bảo người tra một chút xem.”

Vương Thế Phong quay người hô: “Trung thúc, tiến vào!”

Một lão bộc tuổi chừng năm mươi đi vào, nói: “Thiếu gia có gì phân phó?”

Vương Thế Phong nói: “Đi mời Cửu thúc trông coi Văn Uyên các tới đây, hắn kiến thức rộng rãi, hắn là người khống chế tư liệu tình báo của Vương gia ta tại Giang Nam đạo.”

Lão bộc trung thúc cười khổ nói: “Thiếu gia, này chỉ sợ không được, Cửu tiên sinh ba ngày trước đã quay về gia tộc báo cáo rồi, cũng không ở chỗ này.”

Vương Thế Phong nói thầm: “Có tình báo gì cần Cửu thúc tự mình hộ tống?”

Hắn quay người ngẫm lại và nói với Thiết Dao Hoa và Tô Tín: “Cửu thúc ta không có ở đây cũng không sao, ta mang các ngươi đi tìm hảo hữu khác, hắn mới thật sự là kiến thức rộng rãi, hắn sẽ nhận ra thứ này là gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.