Chương trước
Chương sau
Ban đầu khi ở trong Nhân Nghĩa Trang, Giang Hạc Lưu phi thường ẩn nhẫn, hắn cũng biết thân phận của mình mẫn cảm, cho nên mặc cho Tô Tín khiêu chiến thế nào cũng không xuất hiện

Nhưng lúc Nhạc Phương xuất hiện Giang Hạc Lưu đã khẩn trương hơn không ít, Tô Tín muốn ra tay đánh chết Nhạc Phương, Giang Hạc Lưu vậy mà không nhịn được liền ra tay.

Có thể nghĩ thân phận Nhạc Phương rất trọng yếu, tối thiểu hắn có quan hệ thân mật với nhân vật trọng yếu trong Bạch Liên giáo, mà người này có thể là thứ chín Nhân Bảng ‘ Đoạn Ngọc Thủ ’ Nhạc Thanh Bình.

Sau khi Duẫn Tịch Tuyết nói xong liền nhìn sang Chư Cát Thanh Thiên, ý nói ngươi nên nói.

Chư Cát Thanh Thiên cười nói: “Nghe Duẫn cô nương nói như vậy ta cũng rõ ràng hơn nhiều.”

“Kỳ thật lần này ta tới đây cũng bởi vì có một ít người muốn gây chuyện, không biết các ngươi có nghe nói qua Ngô quốc hay không?”

Tô Tín và Duẫn Tịch Tuyết đều lắc đầu.

Hai người bọn họ đều là người trong giang hồ, những bí mật bọn họ biết là về giang hồ, Duẫn Tịch Tuyết không có hứng thú tìm hiểu lịch sử vương triều Trung Nguyên.

Tô Tín muốn biết nhưng trước kia không có tiếp xúc, đương nhiên tổng bộ Lục Phiến Môn sẽ có những tư liệu này, nếu Tô Tín muốn biết cũng không khó.

Chư Cát Thanh Thiên giải thích: “Ngày xưa Đông Tấn vô cùng cường đại, hùng bá Trung Nguyên mấy trăm năm, đáng tiếc về sau hoàng đế Đông Tấn ngu ngốc làm cho quần hùng thiên hạ nổi dậy, đều tranh giành thiên hạ, Đại Chu hiện tại chẳng qua chỉ là một tiểu quốc ít người biết tới khi đó mà thôi.”

“Ngô quốc trong lời ta nói cũng là một tiểu quốc, Ngô quốc lúc trước quật khởi tại Giang Nam đạo, thời điểm thanh thế lớn nhất đã từng quét qua toàn bộ Giang Nam đạo, Giang Hoài đạo, Sơn Nam đạo, Lâm Nguyên đạo.”

“Còn không chờ Ngô quốc triệt để đả đảo triều Tấn, Đại Chu xuất thân Nam Man tiểu quốc, một đường vùng dậy trực tiếp đánh Đại Tấn vương triều năm đó thành Đông Tấn hiện tại, Ngô quốc tự nhiên cũng bị Đại Chu tiêu diệt.”

“Sau đó Ngô quốc bị Đại Chu xóa sổ nhưng dư nghiệt vẫn còn, hơn nữa bọn chúng rất không cam lòng.”

“Cho nên hiện tại bọn chúng nhìn thấy thấy Vũ Long Đế của Đại Chu đã già, thái tử vô đức, phần đông hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà đả đảo lẫn nhau, đã có xu thế rối loạn, những dư nghiệt Ngô quốc động tâm tư, chuẩn bị muốn khởi sự tại Giang Nam đạo lần nữa.”

Tô Tín hỏi: “Tại sao ngươi biết những chuyện này rõ như vậy? Nếu những dư nghiệt Ngô quốc còn tồn tại, bọn chúng phải âm thầm vụng trộm như chuột, nếu kế hoạch của bọn chúng đều bị ngươi biết rõ căẳng phải biến thành trò cười hay sao?”

Chư Cát Thanh Thiên chỉa chỉa chính mình và nói: “Ta biết rõ rất bình thường, bởi vì trong những dư nghiệt Ngô quốc kia có người Chư Cát gia.”

“Các ngươi cũng nghe nói qua truyền thống Chư Cát gia, từ trước tới nay chỉ giúp vương triều hưng thịnh và nắm đại nghĩa.”

“Ngô quốc quật khởi Giang Nam đạo, chúng ta đương nhiên sẽ trợ giúp Ngô quốc, ngày xưa người Chư Cát gia từng làm tới vị trí Tể Tướng và Đại Tư Mã trong triều đình Ngô quốc.”

“Chuyện sau đó các ngươi cũng biết rõ, Đại Chu chúa tể thiên hạ là xu thế không ai cản nổi, chúng ta tự nhiên sẽ không chôn cùng với Ngô quốc.”

“Hiện tại những dư nghiệt Ngô quốc muốn phục quốc, liền nhìn trúng năng lực Chư Cát thế gia chúng ta, muốn chúng ta ra tay giúp đỡ, cho nên bọn chúng phải nói những kế hoạch này với Chư Cát thế gia.”

Duẫn Tịch Tuyết kinh ngạc nói: “Ngươi nói tới mức này, thì chứng minh Chư Cát thế gia các ngươi đáp ứng những dư nghiệt Ngô quốc kia, nhưng ta nghĩ người Chư Cát thế gia các ngươi không có ngu xuẩn như vậy ah.”

“Hiện tại Đại Chu hiện tại không có khả năng sụp đổ, hoàng đế Đại Chu già nua nhưng những người đi theo hoàng đế Đại Chu giành chính quyền vẫn còn sống, hiện tại muốn dao động căn cơ Đại Chu là chuyện không thực tế.

Chư Cát Thanh Thiên nhún nhún vai nói: “Đương nhiên chúng ta biết rõ, Chư Cát thế gia chúng ta vài chục năm trước liên lụy với Ngô quốc quá sâu, cho nên có một ít bí mật bị bọn chúng nắm giữ, nếu nói ra sẽ làm cho Chư Cát thế gia thân bại danh liệt.”

“Hiện tại những dư nghiệt Ngô quốc mang những bí mật này uy hiếp chúng ta, nếu gia chủ không đồng ý thì kết quả lưỡng bại câu thương.”

Nói ra chuyện làm cho Chư Cát thế gia thân bại danh liệt, Chư Cát Thanh Thiên vẫn bình thản và lạnh nhạt, Tô Tín cùng Duẫn Tịch Tuyết không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Lục đại thế gia là thế gia võ lâm, ngươi nói bọn họ là chính đạo cũng có thể, nhưng một thế gia võ lâm suy nghĩ đầu tiên vĩnh viễn đều là gia tộc của chính mình, nếu như vì thế mà làm ra chút chuyện nhân thần cộng phẫn là rất bình thường, cũng không có kỳ phải kỳ quái.

Chư Cát Thanh Thiên tiếp tục nói: “Ta vốn còn kỳ quái vì sao dư nghiệt Ngô quốc như con chuột trốn đông trốn tây hơn mười năm, bây giờ lại dám công nhiên ngoi đầu lên, ta còn buồn bực là ai có thể giúp bọn chúng hô phong hoán vũ.”

“Hiện tại ta đã hiểu, Bạch Liên giáo khẳng định cấu kết với đám dư nghiệt Ngô quốc.”

“Hai thế lực này cùng xuất hiện cùng thời gian, nếu như nói không có liên quan thì ta không tin.”

Tô Tín gật gật đầu, hắn hiện tại đã chải vuốt suy nghĩ mạch lạc.

Hắn ban đầu nghĩ dư nghiệt Ngô quốc liên hợp Bạch Liên giáo muốn làm ra chút ít chuyện tại Giang Nam hội là cái gì, hiện tại hắn biết rồi, mục tiêu chính là Đại Chu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.