Chương trước
Chương sau
Còn có người cảm thấy khó hiểu, không phải Nhạc Thanh Bình nói hắn không tham gia Giang Nam hội sao? Tại sao Nhạc Phương chết vào ngày hôm qua thì hắn nâận được tin tức, chẳng lẽ hắn vẫn ở bên ngoài Giang Nam phủ hay sao?

“Vị huynh đài này, xin hỏi ngươi biết Tô Tín hiện tại đang ở đâu không?”

Ngữ khí Nhạc Thanh Bình ôn hòa hỏi một võ giả bên đường, gương mặt của hắn hiện tại và lúc ở Nhân Nghĩa Trang hôm qua chẳng khác gì hai người khác nhau.

Nghe được Nhạc Thanh Bình tự mình hỏi mình, tên võ giả cảnh giới Hậu Thiên thụ sủng nhược khinh và nói: “Nghe nói Tô Tín đang ở trên thuyền hoa của Chư Cát Thanh Thiên.”

Nhạc Thanh Bình gật gật đầu: “Đa tạ huynh đài chỉ đường.”

Đợi đến lúc Nhạc Thanh Bình đi rồi mọi người mới kịp phản ứng, vội vàng đi theo sau hắn chuẩn bị xem náo nhiệt

Thuyền hoa của Chư Cát Thanh Thiên đang nằm giữa hồ, Nhạc Thanh Bình cũng không có gọi thuyền, hắn trực tiếp đạp lên nước lạnh vài bước đã leo lên trên thuyền hoa.

Có võ giả Tiên Thiên nhìn kỹ thì phát hiện Nhạc Thanh Bình đạp lên nước nhưng giày không dính nước, từ đó có thể thấy lực khống chế chân khí của hắn mạnh cỡ nào.

Trên thuyền hoa, đám người Tô Tín cũng đang chờ Nhạc Thanh Bình đến.

Ngày hôm qua Duẫn Tịch Tuyết giết Nhạc Phương thì bọn họ biết rõ Nhạc Thanh Bình sẽ tìm tới nơi đây.

Đông!

Trên mặt thuyền hoa có tiếng nổ lớn vang lên, cả thuyền hoa rung động hai cái, đám người Tô Tín đi ra ngoài liền nhìn thấy Nhạc Thanh Bình đứng ở đầu thuyền, mặt không biểu tình nhìn bọn họ.

Chư Cát Thanh Thiên cười nói: “Nhạc huynh, thuyền hoa nhỏ bé của ta không chịu được giày vò đâu, ngươi nên nhẹ một chút.”

Nhạc Thanh Bình lạnh nhạt nói: “Chư Cát huynh, lần này ta không phải tới tìm ngươi, chút nữa ta hi vọng ngươi không nhúng tay vào.”

Vừa dứt câu, Nhạc Thanh Bình lại đưa mắt nhìn sang Tô Tín: “Tô Tín, ngươi giết đệ đệ của ta, hôm nay ngươi phải cho ta một câu bàn giao.”

“Ah? Ngươi muốn ta bàn giao cái gì?”

Tô Tín cau mày nói.

Nhạc Thanh Bình nói: “Ta nói muốn mạng ngươi, ngươi sẽ cho sao?”

Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Ngươi cứ nói đi? Mạng của ta ông trời cũng không lấy được, ngươi càng không có khả năng.”

“Thế thì tốt, nếu ngươi không cho thì ta tự lấy.”

Thân thể Nhạc Thanh Bình hơi động và hắn đánh ra một chưởng như che khuất cả bầu trời.

Thời điểm tối qua đám người Tô Tín cũng đã đoán được Nhạc Thanh Bình khẳng định có quan hệ với Bạch Liên giáo, thậm chí bản thân hắn có thể được Bạch Liên giáo bồi dưỡng bí mật a.

Hiện tại Nhạc Thanh Bình tới đây, Tô Tín sớm có đoán trước, căn cứ vào thương lượng ban đêm, Chư Cát Thanh Thiên và Duẫn Tịch Tuyết lúc này nên ra tay mới đúng, nhìn bọn họ hêện tại dường như không có ý định ra tay.

Nội tâm Tô Tín cười lạnh hai tiếng, hắn biết rõ hai người này sẽ không có hảo tâm giúp đỡ hắn ngăn chặn Nhạc Thanh Bình, Tô Tín cũng có át chủ bài bản thân, cũng không cần phải liều chết với Nhạc Thanh Bình làm cái gì.

Đương nhiên không liều chết thì Tô Tín sẽ trốn, hắn vẫn muốn giao thủ với Nhạc Thanh Bình vài chiêu.

Ngày hôm qua hắn đã giao thủ với Duẫn Tịch Tuyế, công pháp Huyễn Ma Đạo thật sự quá chán ghét, các loại ảo thuật tầng tầng lớp lớp, làm cho Tô Tín am hiểu chiến đấu chính diện lại cực kỳ nghẹn khuất.

Hiện tại đối mặt với Nhạc Thanh Bình, Tô Tín muốn biết mình so với cường giả top mười Nhân Bảng còn có chênh lệch bao nhiêu.

Nhạc Thanh Bình sử dụng Đoạn Ngọc Thủ giống Niếp Phương thành Thương Sơn tu hành Luyện Thiết Thủ, nhìn giống nhau nhưng hai môn võ công khác nhau rõ ràng, Nhạc Thanh Bình tu hành Đoạn Ngọc Thủ chính là một bộ chưởng pháp kèm nội công, bởi vì đặc tính kỳ dị mới có thể làm hai tay của hắn sinh ra biến hóa như thế, nền móng của hắn còn tốt hơn Niếp Phương sử dụng chưởng pháp thô ráp.

Hắn đánh một chưởng, Tô Tín cảm giác chung quanh hai tay của hắn có chân khí đáng sợ không ngừng hội tụ, dường như trong đó ẩn chứa chân khí vô cùng cường đại.

Sau khi đánh một chưởng với uy thế che khuất bầu trời, uy áp cường đại bao phủ Tô Tín giống như muốn đánh hắn thành thịt nát.

“Thiên nhân hợp nhất, lại là thiên nhân hợp nhất!”

Tô Tín liếc cái liền nhìn ra Nhạc Thanh Bình cũng lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất, sơ bộ cảm ngộ lực lượng thiên địa.

Duẫn Tịch Tuyết đã đặt chân qua cảnh giới này, Nhạc Thanh Bình cũng thế, đoán chừng Chư Cát Thanh Thiên cũng thế, tồn tại top mười Nhân Bảng đều bước vào cảnh giới này.

Kiếm của Tô Tín ra khỏi vỏ, Huyết Hà Thần Kiếm diễn biến khí huyết sát khôn cùng, kiếm quang huyết sắc va chạm với Đoạn Ngọc Thủ, lúc này lực lượng khổng lồ bộc phát, cũng đánh nát toàn bộ thuyền hoa.

Chư Cát Thanh Thiên đang xem cuộc chiến phía sau cười lạnh, bỗng nhiên hắn có cảm giác mình vừa rồi không có ra tay mà lại lựa chọn xem cuộc chiến là sai lầm.

Duẫn Tịch Tuyết bên cạnh nhíu mày, hắn khó hiểu nhìn Nhạc Thanh Bình.

Huyễn Ma Đạo của nàng giao thủ với Bạch Liên giáo suốt mấy trăm năm qua, quả thực lâm vào cục diện không chết không thôi, nàng quen thuộc tư liệu của Bạch Liên giáo, quả thật còn quen thuộc hơn cả công pháp của Huyễn Ma Đạo.

Công pháp Bạch Liên giáo thoát thai từ Huyễn Ma Đạo, hơn nữa lại dung nhập chân ý võ đạo ba nhà đạo phật ma, tinh thần công kích và các loại vũ kỹ kỳ dị tầng tầng lớp lớp, trong đó khẳng định không có công pháp cương mãnh bá đạo như Nhạc Thanh Bình tu luyện.

Duẫn Tịch Tuyết lập tức hoài nghi mình có đoán sai hay không, cái kia Nhạc Phương và Bạch Liên giáo không có liên hệ trực tiếp với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.