Chương trước
Chương sau
Tô Tín tích lũy cảm ngộ Thần Cung Cảnh đạt tới viên mãn, hiện tại hắn chỉ âần luyện hóa khiếu huyệt Thần Cung là đủ, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ dùng nửa phút đồng hồ là hoàn thành.

Triệt để trùng kích Thần Cung Cảnh thành công, Tô Tín lập tức ôm quyền với Nhạc Thanh Bình, tỏ vẻ lòng biết ơn đối phương, nhưng mọi người nơi này nhìn ra đây là giễu cợt trần trụi.

Trong mắt Nhạc Thanh Bình sinh ra sát cơ lạnh như băng, không có người nào trải qua việc này còn vui vẻ nổi.

Tô Tín và Nhạc Thanh Bình đánh nhau một trận, ngược lại cũng không có cường gia Nhân Bảng nào đứng ra khiêu chiến, còn lại là lúc chọn ra ba mười xuất sắc trong Giang Nam hội.

Ba mươi lăm tên võ giả thắng trên Giang Nam hội, top ba khẳng định là võ giả Thần Cung Cảnh, cho nên võ giả không có thực lực Thần Cung Cảnh đều buông tha tư cách tỷ thí, nên do vài tên Thần Cung Cảnh đấu với nhau đi.

Trừ Hạ Hầu Trường Thanh bị Tô Tín phế bỏ, còn lại năm tên Thần Cung Cảnh tỷ thí thay phiên lẫn nhau tìm ra top ba, còn lại chính là tiết mục chính của Giang Nam hội, bọn họ có gia nhập Tiêu gia hay không.

Loại chuyện này vốn nên do trưởng lão Tiêu gia tự mình lên tiếng, hiện tại không có trưởng lão Tiêu gia nào xuất hiện.

Tiêu Hoàng lúc này đứng trên võ đài chắp tay với Cổ Đông Lai: “Giang Nam hội lần này do Tiêu gia cùng triều đình liên hợp tổ chức, cho nên ta phải mời đại tổng quản nói trước.

Gương mặt những võ giả Giang Nam hội biến thành quái dị, hiển nhiên bọn họ hiện tại có suy nghĩ là gia nhập Tiêu gia hay triều đình.

Luận thế lực, Đại Chu vương triều cũng là Đại Chu vương triều, khẳng định không phải Tiêu gia có thể so sánh.

Nhưng gia nhập triều đình về sau cạnh tranh không thể nghi ngờ sẽ nhiều hơn một chút, cho dù là quân đội hay Lục Phiến Môn đều có cường giả xuất hiện lớp lớp, muốn xuất đầu không có thực lực cơ duyên cùng với tâm cơ thủ đoạn là không có khả năng, hơn nữa gia nhập triều đình còn phải gánh cái thanh danh tay sai triều đình.

Nhìn Tô Tín đều đứng vị trí hai mươi hai Nhân Bảng, thời điểm bình thường không ai dám nói gì trước mặt hắn, sau lưng lại khinh thường thân phận tay sai triều đình và nhục mạ hắn không thôi.

Đương nhiên gia nhập triều đình cũng không phải không có chỗ tốt, gia nhập Tiêu gia kết cục tốt nhất sẽ làm trưởng lão khách khanh, sau đó quan hệ thông gia với Tiêu gia, triệt để trở thành phụ thuộc Tiêu gia, đương nhiên sẽ trở thành người Tiêu gia.

Nhưng gia nhập triều đình, nếu có một ngày làm tổng bộ đầu một đạo hoặc hành quân đại tổng quản một đạo, khi đó có thể bình khởi bình tọa với trưởng lão Tiêu gia, thậm chí người ta còn phải khách khí đối đãi ngươi.

Những võ giả này đang suy nghĩ thật nhiều, hiện tại Cổ Đông Lai lên tiếng: “Đại Chu vương triều đình không bám vào nhân tài hình mẫu nào, các vị đều là trẻ tuổi tuấn kiệt của giang hồ, chỉ cần chịu gia nhập Đại Chu ta, cho dù là quân đội hay Lục Phiến Môn, tùy ý các ngươi chọn lựa.”

“Các ngươi không cần lo lắng tài nguyên tu luyện, các ngươi giao ra bao nhiêu công lao sẽ đạt được bao nhiêu tài nguyên, chắc chắn các ngươi biết rõ điểm này.”

Đám võ giả đều gật gật đầu, Đại Chu vương triều có điểm này còn tốt hơn các tông môn thế gia, tối thiểu sẽ không xuất hiện phân biệt đối xử, tất cả tài nguyên đều khống chế trong tay cao tầng tông môn và thế gia.

Đại bộ phận trưởng lão tông môn đều lựa chọn một ít đệ tử, trưởng lão cho rằng đệ tử này có tiền đồ, vậy ngươi sẽ có các loại tài nguyên nhiều hơn người khác, một ít võ giả nhìn như bình thường có khả năng đạt được tài nguyên rất ít.

Chế độ Đại Chu vương triều ngược lại với tông môn võ lâm, tất cả đều tuân theo quy tắc người có tài thì lên, ngươi lập nhiều công lao liền có thể đạt được bao nhiêu tài nguyên, nếu có người âm thầm cắt xén tài nguyên của ngươi, một khi thẩm tra lập tức tru sát, quyết không lưu tình.

Loại chính sách này chính là mấu chốt giúp Đại Chu vương triều có thể lấy được địa vị ngang nhau với nhiều tông môn võ lâm, bọn họ sẽ không cho phép có người phá hư nó.

Nhưng lúc này trang chủ Nhân Nghĩa Trang Giang Hạc Lưu lại đứng ra.

“Ha ha, Đại Chu vương triều? Đại Chu vương triều các ngươi công bình thật sao?”

Giang Hạc Lưu lúc này cười lạnh, nói: “Nếu như Đại Chu vương các ngươi thật công bằng, Lục Phiến Môn Thiết gia có thể chiếm cứ một nửa Lục Phiến Môn hay sao?”

“Hơn nữa trong quân đội, hành quân đại tổng quản mỗi đạo đều mời chào thân tín, tài nguyên các ngươi có thể phân xuống một nửa đã là không tệ rồi, đại bộ phận tài nguyên tu luyện còn không phải nằm trong tay hành quân đại tổng quản và thủ hạ thân tín các ngươi sao? Như vậy là công bằng?”

Mọi người tại đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Hạc Lưu, không rõ vị trang chủ nổi danh người hiền lành này đang làm cái gì?

Giang Hạc Lưu thân là trang chủ Nhân Nghĩa Trang, hắn kết giao vô số hảo hữu giang hồ, thanh danh của hắn lớn kinh người trong Giang Nam đạo.

Thậm chí có thể nói Giang Hạc Lưu đắc tội Cổ Đông Lai đều không có việc gì, Giang Nam Tiêu thị và rất nhiều thế lực võ lâm sẽ xin tội thay hắn.

Nhưng hiện tại Giang Hạc Lưu đang nói cái gì? Hắn lại nói những lời công kích triều đình trước cả vạn người trên Giang Nam hội, đây là hành vi đại nghịch bất đạo, cho dù đại quân Cổ Đông Lai có tiêu diệt Nhân Nghĩa Trang, võ lâm Giang Nam cũng không nói cái gì.

Có nhiều thứ ngươi biết thì biết, ngươi nói âm thầm không ai quản ngươi, nhưng Giang Hạc Lưu hôm nay nói ra trước mặt mọi người, quả thực đang đánh vào thể diện Đại Chu vương triều, là xé da mặt với triều đình, Giang Hạc Lưu điên rồi hay sao?

Tô Tín và Chư Cát Thanh Thiên liếc nhau, ánh mắt bọn họ mang theo khó hiểu, quả nhiên đám người này muốn động thủ trên Giang Nam hội, hơn nữa còn là đại động tác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.