Chương trước
Chương sau
Đối với người thông minh như Lục Tục, Tô Tín không cần nhiều lời, hắn tự nhiên sẽ phân biệt rõ tình huống.

Đợi đến lúc Lôi Viễn rơi đài, hơn nữa hôm nay Tô Tín nói những lời kia thì hắn cũng biết nên làm như thế nào.

Triệu Nhất Minh có một chút vấn đề, Hoàng Bỉnh Thành tự mình đi mời Triệu Nhất Minh nhưng hắn không tới.

Hoàng Bỉnh Thành tức giận nói:

“Triệu Nhất Minh thật sự không thức thời, hắn cho rằng mình là thứ gì, lão đại tự mình mời mà hắn không tới.”

Vừa rồi Hoàng Bỉnh Thành đi mời Lục Tục, thái độ Lục Tục với hắn không tệ, kết quả đến mời Triệu Nhất Minh bị người ta đuổi đi.

Tô Tín khoát khoát tay nói:

“Bỏ đi, ta tự mình đi một chuyến, nói với người như Triệu Nhất Minh có mạnh bạo vô dụng thôi.”

Tô Tín đã xem qua tư liệu Triệu Nhất Minh, dựa theo tư liệu thì biết thực lực hắn rất mạnh.

Tuy hắn xuất thân tán tu nhưng đã từng gia nhập thế lực, về sau phản bội, hình như hắn xung đột với người khác trong thế lực này, cuối cùng mới phải chạy tới gia nhập Lục Phiến Môn.

Tô Tín xem ra Triệu Nhất Minh là người kiêu ngạo, hắn không đặt Lôi Viễn vào trong mắt, hắn cũng không đặt Tô Tín vào trong mắt, đương nhiên Triệu Nhất Minh cũng có ưu điểm, đó chính là hắn rất chân thành.

Kim Vũ Lâm thống lĩnh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, tất cả bộ đầu và bộ khoái dưới trướng đều sinh ra tính trơ, ngày bình thường biếng nhác lãnh tài nguyên tu luyện, dựa vào cái gì còn muốn tân tân khổ khổ đi chấp hành nhiệm vụ chứ?

Cả Lục Phiến Môn cũng chỉ có Triệu Nhất Minh và bộ khoái trong tay hắn làm như vậy, không riêng không có người khen ngợi bọn họ, mọi người nói hắn đầu óc có vấn đề, nhưng Triệu Nhất Minh vẫn làm như cũ.

Một ít bộ khoái dưới trướng hắn bởi vì việc này mà rời đi, Triệu Nhất Minh vẫn làm theo ý mình, hắn cẩn thận hoàn thành chức trách bản thân.

Loại người này tục xưng ngu xuẩn, nhưng đối với thượng vị giả mà nói hắn cần chính là loại người như Triệu Nhất Minh.

Đi vào nhà của Triệu Nhất Minh, vài tên bộ khoái thủ vệ cửa nhìn thấy Tô Tín đến liền vội vàng mời Tô Tín vào trong.

Bọn họ không biết cao tầng tổng bộ tranh đấu gay gắt, bọn họ biết rõ thân phận và thực lực của vị này rất cao, lãnh đạo của bọn họ cũng không dám lãnh đạm.

Nhìn thấy Tô Tín đến đây, Triệu Nhất Minh cau mày nói:

“Tô đại nhân, ta đã nói trước rồi, ta không có hứng thú tham gia tranh đấu của các ngươi, ngươi đi đi.”

Tô Tín cười nói:

“Triệu bộ đầu không chào đón ta sao?”

Triệu Nhất Minh gật gật đầu, trầm giọng nói:

“Thật không chào đón, Tô đại nhân, thực lực ngươi mạnh, ta thừa nhận điểm này, bài danh mười lăm Nhân Bảng rất cao, ta không tiếp được mười chiêu của ngươi.”

“Cho dù ngươi hiện tại dùng thực lực hay địa vị áp ta một đầu, Triệu Nhất Minh ta cũng không nguyện ý làm tay sai cho kẻ khác, ta cũng không muốn chơi trò tranh quyền đoạt lợi trong Lục Phiến Môn!”

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

“Ta đã bao giờ nói cần ngươi gia nhập vào nội đấu giữa ta và Lôi Viễn sao? Hoàng Bỉnh Thành đã từng nói qua lời này sao?”

Triệu Nhất Minh sững sờ, Hoàng Bỉnh Thành trước kia đi tìm hắn, Triệu Nhất Minh cho rằng Tô Tín nhất định muốn lôi kéo hắn đối phó đám người Lôi Viễn, dù sao rất nhiều người chơi trò này, Tô Tín mới đến khẳng định phải lôi kéo một nhóm người.

Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng Triệu Nhất Minh:

“Dùng thực lực của ngươi nếu chỉ lục đục với người trong Lục Phiến Môn là hành vi lãng phí, trong cả Lục Phiến Môn cũng chỉ có một mình ngươi kiên trì làm nhiệm vụ và thực hiện chức trách Lục Phiến Môn.”

Triệu Nhất Minh cười lạnh nói:

“Nhưng làm được gì chứ? Trước kia vào lúc Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cường thịnh nhất, giám sát tất cả tông môn Giang Nam đạo, có tông môn nào không nom nớp lo sợ phòng bị chúng ta?”

“Kết quả hiện tại thì sao? Bộ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lăn lộn giang hồ còn không bằng tán tu.”

“Tháng trước một tiểu tông môn tam lưu còn dám ra tay với thủ hạ của ta, thậm chí đánh người xong còn giam lại, thậm chí còn muốn ta đi lĩnh người thì bọn họ mới chịu thả, Lục Phiến Môn cả thiên hạ đoán chừng cũng chỉ có Giang Nam đạo mới nghẹn khuất như vậy.”

Triệu Nhất Minh bình thường nói không nhiều, đoán chừng hắn nghĩ việc này đã lâu, đã sớm không chịu đựng nổi.

Tô Tín hỏi:

“Với thực lực của ngươi và những bộ khoái dưới tay mình phất tay là có thể diệt tông môn tam lưu, tại sao ngươi lại nghẹn khuất như thế?”

Sắc mặt Triệu Nhất Minh âm trầm nói:

“Ta đương nhiên không đặt tiểu tông môn tam lưu vào mắt, nhưng thế lực võ lâm cả Giang Nam đạo rắc rối khó gỡ, tiểu tông môn tam lưu này có giao hảo với không ít thế lực nhị lưu và nhất lưu.”

“Thời điểm ta đi lĩnh người, đối phương có hai tên võ giả Thần Cung Cảnh xuất thân thế lực nhị lưu ‘ trùng hợp ’ tọa trấn trong tông môn này.”

Đối phương có người làm chỗ dựa, ai làm chỗ dựa cho ta? Là Kim Vũ Lâm bị Bạch Liên giáo mê hoặc thần chí sao, hay là Lôi Viễn phế vật xách giày cho đám tông môn còn phải tươi cười lấy lòng?

Tô Tín thản nhiên nói:

“Ta nói sau này ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi tin không?”

Triệu Nhất Minh trực tiếp lắc lắc đầu nói:

“Không tin, tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không phải người bình thường ngồi vững vàng, cho dù Tô đại nhân ngươi bài danh mười lăm Nhân Bảng cũng không được.”

“Không nói tới Tiêu gia có thực lực hùng ba cả Giang Nam đạo, tất cả thế lực lớn nhỏ trong Giang Nam đạo có thể xếp vào thế lực nhập lưu cũng hơn trăm, trừ phi có võ giả Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư tọa trấn thì bọn chúng mới kiêng kị không làm gì, nếu đổi thành ai tới cũng vô dụng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.