Chương trước
Chương sau
Đám người Lôi Viễn không có tin tưởng, bởi vì việc này không khác gì đầm rồng hang hổ.

“Ngươi xác định tin tức này không phải Tô Tín tự thuê dệt vô cớ truyền ra?”

Lôi Viễn hỏi.

Tên bộ khoái kia vội vàng lắc đầu nói:

“Tin tức này là Niên Bang truyền ra, hơn một nửa Giang Nam đạo cũng biết, Giang Nam trong phủ chúng ta biết trễ nhất, hiện tại Tô Tín đã trở lại, đang muốn mời các vị đi sang gặp hắn.”

Đám người Lôi Viến suýt nữa thổ huyết, bọn họ đang ở nơi này tính kế Tô Tín, không nghĩ hắn hoàn thành chuyến đi Niên Bang và đạt được mục đích.

Lôi Viễn có thể tưởng tượng được, sau khi việc này qua đi, Tô Tín sẽ có uy danh to lớn trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, loại người như Triệu Nhất Minh chắc chắn sẽ đầu nhập vào Tô Tín.

Lúc này trong đại sảnh nghị sự Lục Phiến Môn, trừ Lôi Viễn mấy người ra, tất cả bộ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đều tới đông đủ, ánh mắt mọi người nhìn Tô Tín mang theo kinh hãi xen lẫn kính sợ.

Tất cả mọi người chờ chê cười Tô Tín sau chuyến đi Niên Bang, kết quả cuối cùng mới biết được thì ra kẻ đáng bị cười là bọn họ.

Đặc biệt là Lục Tục và Triệu Nhất Minh, hiện tại bọn họ đã biết rõ vì sao Tô Tín đi mời chào bọn họ lại có tự tin như vậy.

Chỉ bằng việc Tô Tín một thân một mình xông vào Niên Bang, cướp lấy lợi ích vốn thuộc về Lục Phiến Môn, Lục Tục và Triệu Nhất Minh lập tức không do dự đầu nhập vào Tô Tín.

Tăng thêm trước kia Tô Tín thành tâm thành ý mời chào, bọn họ có cảm giác tự nhiên, cũng tận lực liều mạng vì Tô Tín.

Lúc này đám người Lôi Viễn đi vào đại sảnh, sắc mặt bọn họ cực kỳ không tự nhiên, Lôi Viễn chắp tay nói:

“Chúc mừng Tô đại nhân kỳ khai đắc thắng, hắng ngay trận đầu, không ngờ ngươi có thể cướp được lợi ích thuộc về Lục Phiến Môn trong miệng Niên Bang.”

Trong mắt Tô Tín hiện ra một tia đăm chiêu:

“Ngươi chúc mừng ta? Ha ha, ta cũng không có gì đáng chúc mừng, ta phải chúc mừng Lôi phó tổng bộ đầu ngươi mới đúng, tháng trước ngươi đạt được không ít tài nguyên tu luyện từ Niên Bang a? Sao không phân cho mọi người một ít?”

Nghe được Tô Tín nói câu này, trên đầu hai người Lôi Viễn và Vương Kinh Bình đổ mồ hôi lạnh như mưa, ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Tín.

“Tô đại nhân, ngươi có ý gì? Tại sao ta không hiểu?”

Lôi Viễn miễn cưỡng cười cười nói.

“Nghe không rõ? A.”

Tô Tín cười lạnh và nói:

“Hai người các ngươi có quan hệ mật thiết với Kim Vũ Lâm làm phản triều đình, bán đứng lợi ích triều đình cho Niên Bang đổi được tài nguyên tu luyện, vấn đề này các ngươi cho rằng có thể dấu diếm cả đời sao?”

Các tổng bộ đầu châu phủ lập tức sững sờ nhìn hai người, liên tục dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lôi Viễn và Vương Kinh Bình, nếu thật là như vậy lá gan hai người quá lớn.

Lúc trước bọn họ đều cho rằng Niên Bang bỗng nhiên nuốt thuế của triều đình, đuổi bộ khoái giám sát thủy vận trở về là vì suy yếu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, là Niên Bang quá mức bá đạo.

Hiện tại xem ra là có ẩn tình, Lôi Viễn và Vương Kinh Bình quá to gan lớn mật, một khi vạch tội chắc chắn sẽ bị tru diệt cửu tộc.

Lôi Viễn nhìn thấy tình hình không đúng, vội vàng quát lớn:

“Vu oan! Tô Tín ngươi đang vu oan! Ngươi có chứng cớ gì nói chuyện này là chúng ta làm?”

“Ngươi đang kiếm cớ bài trừ đối lập, ta muốn đi tổng bộ Lục Phiến Môn tại thành Thịnh Kinh vạch tội ngươi.”

Tô Tín xuất ra tập sách Đổng Bất Nghi cho hắn và nói:

“Mỗi lần Niên Bang giao dịch đều có ghi chép lại, nếu ngươi không tin ta có thể tìm vài bang chúng Niên Bang giao dịch với các ngươi tới đây đối chứng, các ngươi thấy thế nào?”

Nhìn thấy tập sách trong tay Tô Tín, sắc mặt Lôi Viễn cùng Vương Kinh Bình xám như tro tàn.

Bọn họ giao dịch với người Niên Bang lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Niên Bang làm sổ sách là có ý gì.

Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Tô Tín lại có thể nhổ răng cọp Niên Bang và thu lợi ích trở về, Niên Bang phải hận hắn thấu xương mới đúng, tại sao giao chứng cớ cho hắn?

Lúc này các tổng bộ đầu châu phủ nhìn thấy sắc mặt Lôi Viễn và Vương Kinh Bình thay đổi liền biết rõ Tô Tín làm những việc này không phải bài trừ đối lập, mà là chuyện thật.

Tất cả mọi người lập tức lắc đầu, đám người Lôi Viễn không còn cơ hội xoay người.

Chuyện dư nghiệt Ngô quốc náo xôn xao, cấp trên chỉ một lần diệt hơn một nửa người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, lúc này đám người Lôi Viễn lại có vấn đề tới việc này, bọn họ không có khả năng thoát chết.

Lúc này Lôi Viễn vẫn cúi đầu giống như tuyệt vọng lại hành động, hắn lập tức chạy ra bên ngoài.

Tất cả mọi người trong đại sảnh không kịp phản ứng, đặc biệt là đám người Vương Kinh Bình còn mang theo thần thái tuyệt vọng nên không kịp chạy cùng Lôi Viễn.

Lôi Viễn chạy cũng vô dụng, hắn nhanh, có người còn nhanh hơn hắn.

Thời điểm Lôi Viễn vừa mới chạy đi không bao lâu, bên người Tô Tín có một thân ảnh màu đen đi sau mà đến trước, kiếm quang lạnh thấu xương chém về phía Lôi Viễn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.