Lưu Hạo nghe được Lục Tục, đôi mắt hắn đang tuyệt vọng lại sáng ngời, vội vàng nói:
“Tô đại nhân, chỉ cần ngươi không giết ta, cái mạng Lưu Hạo ta sau này là của đại nhân.”
“Ah? Vậy ngươi không hận ta sao?”
Tô Tín cau mày nói.
Lưu Hạo lắc lắc đầu nói:
“Tại sao phải hận? Các ngươi cũng biết ta xuất thân tán tu, nhưng kỳ thật trước kia ta là đạo phỉ chuyên cướp bóc thương đội.”
“Loại người như ta chỉ tin tưởng người thắng là vua, ta mắt mù đi theo Lôi Viễn phản đối ngài, đó là ta không có ánh mắt, nếu muốn hận thì phải hận ta, hận ngài làm gì?”
Tô Tín nhìn Lưu Hạo, thẳng tới khi toàn thân Lưu Hạo phát lạnh thì hắn mới nói:
“Đứng lên đi, nhớ kỹ lời ngươi nói, đi theo ta, sửa tính xấu lúc trước của ngươi, nếu không hậu quả ngươi biết.”
Lưu Hạo như được đại xá, hắn gật đầu như gà mổ thóc.
“Đương nhiên, về sau đại nhân bảo ta giết ai ta sẽ giết kẻ đó, cho dù đại nhân bảo ta giết Tiêu gia chủ ta xông lên đầu tiên.”
Tô Tín giết Trần Bách thả Lưu Hạo không phải là không có nguyên nhân, Lưu Hạo có thực lực là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là tính cách của hắn khác biệt.
Trần Bách đã không có nhuệ khí, thủ hạ dưới tay hắn là người tham lam láu cá, cho dù huấn luyện lần nữa cũng không có tác dụng gì.
Tô Tín đã nghiên cứu qua tư liệu của Lưu Hạo, Lưu Hạo có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943366/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.