Nhưng Lục Tục vẫn lắc đầu nói:
“Tô đại nhân, mời chào những đạo phỉ kia không phải là không thể được, đầu tiên, nếu chúng ta làm như thế thanh danh sẽ bất hảo.”
“Thứ hai những đạo phỉ này không nhu thuận, bỗng nhiên biến thành bộ khoái Lục Phiến Môn, có thể gây ra nhiễu loạn lớn hay không?”
Tô Tín cười lạnh nói:
“Thanh danh? Chúng ta đã thành tay sai triều đình còn muốn thanh danh cái gì? Đạo phỉ thì sao? Thậm chí ta muốn nói rõ với các tông môn võ lâm kia, ta chính là quan phỉ cấu kết, bọn chúng trừ mắng chửi bên miệng, chẳng lẽ còn dám đến tổng bộ Lục Phiến Môn hành hiệp trượng nghĩa hay sao?”
“Huống chi địch nhân chân chính của chúng ta từ xưa tới nay không phải là đám đạo phỉ kia, mà là toàn bộ thế lực võ lâm Giang Nam đạo, những đạo phỉ kia ngày bình thường căm thù nhất chính là thế lực võ lâm Giang Nam đạo, như vậy xem ra chúng ta có chung địch nhân.”
Nói xong Tô Tín quay đầu nhìn về phía Lưu Hạo:
“Ngươi xuất thân đạo phỉ, ngươi hẳn hiểu rõ tâm lý của đạo phỉ nhất, nếu như ta mang theo thành ý mời chào bọn chúng, ngươi nói xác xuất thành công sẽ bao nhiêu thành?”
Lưu Hạo nghiêm túc nói:
“Rất lớn, nói thật, trừ những kẻ bình thường hiếu sát ra, có kẻ nào vừa ra đời đã muốn làm đạo phỉ người hô người đánh sao? Đều là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi.”
“Đặc biệt là tại loại địa phương như Giang Nam đạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943362/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.