Chương trước
Chương sau
Nhưng Lục Tục vẫn lắc đầu nói:

“Tô đại nhân, mời chào những đạo phỉ kia không phải là không thể được, đầu tiên, nếu chúng ta làm như thế thanh danh sẽ bất hảo.”

“Thứ hai những đạo phỉ này không nhu thuận, bỗng nhiên biến thành bộ khoái Lục Phiến Môn, có thể gây ra nhiễu loạn lớn hay không?”

Tô Tín cười lạnh nói:

“Thanh danh? Chúng ta đã thành tay sai triều đình còn muốn thanh danh cái gì? Đạo phỉ thì sao? Thậm chí ta muốn nói rõ với các tông môn võ lâm kia, ta chính là quan phỉ cấu kết, bọn chúng trừ mắng chửi bên miệng, chẳng lẽ còn dám đến tổng bộ Lục Phiến Môn hành hiệp trượng nghĩa hay sao?”

“Huống chi địch nhân chân chính của chúng ta từ xưa tới nay không phải là đám đạo phỉ kia, mà là toàn bộ thế lực võ lâm Giang Nam đạo, những đạo phỉ kia ngày bình thường căm thù nhất chính là thế lực võ lâm Giang Nam đạo, như vậy xem ra chúng ta có chung địch nhân.”

Nói xong Tô Tín quay đầu nhìn về phía Lưu Hạo:

“Ngươi xuất thân đạo phỉ, ngươi hẳn hiểu rõ tâm lý của đạo phỉ nhất, nếu như ta mang theo thành ý mời chào bọn chúng, ngươi nói xác xuất thành công sẽ bao nhiêu thành?”

Lưu Hạo nghiêm túc nói:

“Rất lớn, nói thật, trừ những kẻ bình thường hiếu sát ra, có kẻ nào vừa ra đời đã muốn làm đạo phỉ người hô người đánh sao? Đều là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi.”

“Đặc biệt là tại loại địa phương như Giang Nam đạo, nói không chừng đệ tử thế lực võ lâm nào đó vừa ra đời muốn tìm thanh danh cho bản thân đi tới tiêu diệt, đụng phải đệ tử đích truyền tông môn đi hành hiệp trượng nghĩa, trên cơ bản ngươi trừ chạy trốn sẽ không có biện pháp nào khác, cho dù thực lực ngươi có thể thắng được người ta cũng vô dụng.”

“Những đại môn phái này đều là đánh nhỏ già đến, cho nên đụng phải loại đệ tử đại phái không thể trêu vào kia, những đạo phỉ kia chỉ có thể dọn nhà bỏ đi, bị người đuổi giết giống như chó nhà có tang.”

“Ta tin tưởng rất nhiều đạo phỉ chịu đủ sinh hoạt như thế rồi, chỉ cần Tô đại nhân ngươi tiến tới mời chào, những đạo phỉ bị áp bách hung ác nhất sẽ đầu nhập.”

“Tính cách đám đạo phỉ không ổn định, tất cả đều là kẻ to gan lớn mật, nếu như tiến vào trong Lục Phiến Môn, nói không chừng thực sự gây ra tai họa.”

Tô Tín vung tay lên nói:

“Không cần suy nghĩ chuyện khác, chỉ cần có thể mời chào những người này là được, tiến vào Lục Phiến Môn cũng không gây sóng gió gì, không cần lo lắng việc như vậy, sau khi Lục Phiến Môn cũng không tới phiên bọn chúng giễu võ giương oai.”

Nhìn thấy Tô Tín đã quyết định, mấy người liền không nói thêm gì nữa, Tô Tín nói với Hoàng Bỉnh Thành:

“Lão Hoàng, ngươi lại đi tổ chức nhân thủ đưa tin các thế lực võ lâm Giang Nam đạo, bảo bọn chúng mười ngày sau tới Giang Nam phủ nghị sự.”

Hoàng Bỉnh Thành sững sờ:

“Còn đi?”

Tô Tín gật đầu nói:

“Cũng nên cho bọn chúng thêm một cơ hội.”

Lục Tục bọn người sắc mặt có chút quái dị, vị đại nhân này đến tột cùng lại nghĩ cái gì, bọn hắn thế nhưng mà thực đoán không ra.

“Đi, lão Hoàng ngươi phụ trách chuyện này, những người khác đi với ta tới địa bàn tất cả đạo phỉ Giang Nam đạo một vòng, nhìn xem có thể mang ra bao nhiêu người.”

Đám người Lưu Hạo chắp tay nói:

“Vâng, đại nhân!”

Ngày hôm sau tất cả tông môn võ lâm Giang Nam đạo đều biết tin tức Tô Tín tẩy trừ gần một nửa lực lượng Lục Phiến Môn hiện tại, tin tức cũng truyền khắp Giang Nam đạo.

Một ít tiểu thế lực âm thầm cười nhạo Tô Tín quả thực nội đấu thành thạo, người ngoài chê cười.

Lúc này mới tiếp nhận Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã bắt đầu thanh trừ đối lập, trực tiếp phế bỏ một nửa lực lượng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, người lỗ mảng như vậy không thể thành đại khí.

Những người đại phái có kiến thức lại không nghĩ như thế, bọn họ đã coi trọng Tô Tín hơn không ít.

Người này một mình xông Niên Bang, đón đở Đổng Bất Nghi ba chiêu đoạt lại thuế và quyền giám sát cho Lục Phiến Môn, đây là dũng.

Dựa thế một lần hành động diệt trừ đối lập, quyết đoán giải quyết đám người Lôi Viễn, đây là mưu.

Xem ra Tô Tín là kẻ hữu dũng hữu mưu quả quyết, Lục Phiến Môn phái võ giả Thần Cung Cảnh như hắn đảm đương chức tổng bộ đầu Giang Nam đạo cũng không phải làm ẩu.

Kế tiêp bọn họ nhận được thiệp mời của Tô Tín, những người của đại môn phái lúc này cười lạnh không thôi.

Bọn họ vừa mới nghĩ không tồi về Tô Tín, nhưng không nghĩ tới Tô Tín lại không hiểu chuyện như vậy, còn dám mưu toan nhúng tay vào sự vụ võ lâm Giang Nam đạo.

Ngươi có thể đón đở ba chiêu của Đổng Bất Nghi thì như thế nào? Chỉ bằng Tô Tín ngươi và thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại còn muốn nhúng tay vào sự vụ võ lâm Giang Nam đạo, ngươi còn lém xa lắm!

Cho nên phần đông môn phái vẫn không có xem thiệp mời của Tô Tín là chuyện quan trọng, trực tiếp vứt bỏ như phế vật.

Lúc này Tô Tín đang dẫn theo đám người Lưu Hạo đi tới địa bàn những đạo phỉ Giang Nam đạo.

Lưu Hạo xuất thân tán tu gia nhập Lục Phiến Môn, thời điểm trước khi thành tán tu đã có thời gian làm đạo phỉ Giang Nam đạo, cho nên hắn tương đối quen thuộc thế lực đạo phỉ Giang Nam đạo.

Tô Tín hỏi qua Lưu Hạo vì cái gì không tiếp tục làm đạo phỉ, Lưu Hạo đáp án cũng rất đơn giản, đầu tiên bởi vì hắn lười.

Đạo phỉ Giang Nam đạo cũng không phải công tác nhẹ nhõm, nơi này có thế lực võ lâm cường đại và tán tu ra vào lớp lớptrước khi động thủ phải trả rõ chi tiết của đối phương nên vô cùng phiền toái.

Thứ hai nha, cũng bởi vì Lưu Hạo sợ, nói không chừng khi nào đó bị đệ tử dại môn phái tới thay trời hành đạo, Lưu Hạo không muốn sống cả đời trong hoàn cảnh ăn bữa nay lo bữa mai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.