Thiết Chiến trực tiếp nói tục nhưng Lưu Phượng Vũ cũng không có tức giận, hắn nhìn mấy người khác và nói:
“Đại nhân, Lục Phiến Môn cho tới bây giờ cũng không phải không mặc cả, đã có ý kiến không đồng ý thì giơ tay biểu quyết đi.”
Một người trầm thấp nói:
“Có thể.”
Lưu Phượng Vũ khẽ cười một tiếng nói:
“Vậy thì tốt, ta đề nghị chuyện ban thưởng Tô Tín tranh luận quá nhiều, cho nên áp lại bàn sau, các vị thấy thế nào?”
Ba người còn lại trừ Thiết Chiến không có động, hai người khác thản nhiên giơ tay lên.
Thiết Chiến giấu mặt trong bóng tối, tuy hắn không nói gì nhưng hào khí ngưng trọng ai cũng biết cảm xúc của hắn, cảm xúc này mang tên tức giận.
Trên mặt Lưu Phượng Vũ cười khẽ, hắn thi lễ với hai người khác sau đó quay người rời khỏi đại sảnh tối tăm.
Thiết Chiến trầm mặc sau nửa ngày, nói:
“Ta không phục, lúc này ta đẫn Tô Tín lên vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo, kết quả hắn làm ra thành tích, ta lại muốn nuốt lời thì làm sao có thể ăn nói với thủ hạ.”
Người nọ ngồi trên thủ vị sau đó nói:
“Nhẫn!”
Thiết Chiến gật gật đầu, hắn im lặng rời khỏi đại sảnh, trong đại sảnh không có ánh sáng lại khôi phục trầm tĩnh.
Lúc này Tô Tín cũng không biết cao tầng Lục Phiến Môn đang đánh cờ việc khen thưởng hắn thế nào, hắn hiện tại chạy khắp các châu phủ trong Giang Nam đạo tìm tinh nhuệ thích hợp với mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943267/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.