Nhìn thấy đoạn đao không ngừng phản kháng, nắm ngón tay Tô Tín sinh ra kiếm khí vô hình nắm lấy đoạn đao.
Tô Tín không ngừng áp chế đoạn đao nhưng lại phát hiện tay Đỗ Thần cầm chặt đoạn đao không buông, trong đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tô Tín.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Cần gì chứ? Bỏ đi, ta tiễn đi gặp Đỗ gia.
Hắn điểm Huyết Hà thần chỉ, tơ máu trực tiếp xuyên qua đầu Đỗ Thần, tay hắn vô lực và buông đoạn đao ra.
Trong đoạn đao có cảm xúc phẫn nộ truyền ra ngoài, trên thân đao bộc phát hào quang màu xám nhưng Tô Tín hừ lạnh một tiếng, chân khí hàn băng màu lam trong nháy mắt, đoạn đao bị đóng băng triệt để và bị Tô Tín ném vào trong túi giới tử.
Tô Tín sớm nhìn quen thi thể đầy đất, con đường võ đạo của hắn là đạp lên thi thể kẻ khác tiến lên, khác nhau chính là giết nhiều hay giết ít mà thôi.
Từ xưa đến nay giang hồ chính là như thế, dù sao Tô Tín không phân thiện ác, hắn chỉ phân lợi ích.
Cho dù Thiếu Lâm tự không ngừng nói từ bi nhưng máu tươi trong tay còn không ít hơn người ma đạo, khác nhau chính là máu tươi trong tay bọn họ đa số là nhắm vào người ma đạo mà thôi.
Thất phu vô tội hoài bích có tội, Đỗ gia muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ cầm thứ không nên cầm nhưng không có thực lực thủ hộ mà thôi.
Đi ra lăn lộn sớm muộn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943088/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.