Thứ này đã tuyệt tích ở bên ngoài, hơn mười năm chưa từng xuất hiện qua.
Thật ra Cơ Ngôn Dự phát hiện ra Xích Dương Hoa trước, đương nhiên hắn muốn bỏ vào trong túi, nhưng không nghĩ tới hắn chưa ngắt lấy, Cơ Ngôn Hạo cũng đã xuất hiện, không nói hai lời liền đoạt đi.
Nghe được Cơ Ngôn Dự nói thế, trên gương mặt thanh tú của Cơ Ngôn Hạo lộ ra nụ cười khinh thường:
- Hoàng huynh ah hoàng huynh, ngươi đúng là quá ngây thơ, đương nhiên cũng quá phế vật.
- Giấu tài lâu như vậy, trong bóng tối có Vương gia âm thầm ủng hộ, hơn nữa còn cướp được Thanh Thành kiếm pháp của Cơ Ngôn Thành ngu ngốc ủng hộ, hiện tại chỉ có chút thực lực này, thật sự đáng thương ah.
Cơ Ngôn Hạo lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia thương xót:
- Ngươi cho rằng hiện tại là lúc nào?
- Hiện tại là thời điểm tranh giành vị trí hoàng trữ, không phải tiểu hài tử chơi đùa, không cần phải chơi như vậy.
- Hiện tại không thừa dịp ngươi thực lực không đủ giải quyết thủ hạ dưới trướng của ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi tập trung thủ hạ trong tay lại, sau đó lại tranh đoạt Nhân Hoàng kiếm với ta hay sao?
Cơ Ngôn Hạo quát lên:
- Mang tiền bối! Tru sát toàn bộ bọn chúng, đến lúc đó ta sẽ ngăn cản lửa giận của Thanh Thành kiếm phái cùng Vương gia!
Đái Mạc Ngôn cười cười lạnh lùng, trường thương trong tay đâm tới, trong nháy mắt cương khí màu lam nổ tung ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1942610/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.