Tô Tín tách ra khỏi mọi người là vì hắn nhìn thấy Đỗ Bái.
Hắn chỉ có thực lực Thần Cung Cảnh, phần lớn thời gian chỉ sửa mái nhà dột trong Côn Luân bí cảnh, không có Tô Tín bên cạnh sẽ không dám đi loạn.
- Tô đại nhân, ta xem như tìm được ngươi, chậc chậc, nơi này thật không an toàn a, có không ít kẻ điên như Cản Thi Pháit, trên đường còn muốn ăn cướp ta đấy.
Đỗ Bái lòng còn sợ hãi nói ra.
Tô Tín cười nói:
- Ngươi mặc một thân đạo bào như vậy, đương nhiên sẽ có người ra tay với ngươi, ngươi không phải theo chân người quân đội đi vào sao? Ngươi thay đổi một thân chiến giáp, ta đoán không có ai dám động thủ với ngươi.
Trong Côn Luân bí cảnh này, không phải người triều đình thì cũng là người giang hồ.
Thân là người triều đình, cho dù là quân đội hay Lục Phiến Môn hoặc những công hầu Đại Chu, bọn họ nhất định không động thủ với nhau.
Nếu là người giang hồ lạc đàn thì bọn họ không ngại động thủ, dù sao nơi này là thành Thịnh Kinh, cho dù thật ăn cướp đối phương thì có gì phải sợ?
Đỗ Bái lắc lắc đầu nói:
- Đồ kiếm cơm nên không dễ dàng cởi ra, Tô đại nhân, thứ này giao cho ngươi.
Nói xong, Đỗ Bái xuất ra một khối hồng bảo thạch được đánh bóng cực kỳ tinh xảo giao cho Tô Tín.
Tô Tín nhìn một chút, thứ này là ngọc thạch đặc thù, cầm trong tay vẫn còn ấm.
- Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1942604/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.