- Hắn lại không biết liêm sỉ, ưỡn mặt đi theo nịnh nọt bên người Tô đại nhân, quả thực buồn nôn đến cực điểm!
- Loại người này cùng cấp chỉ có thể làm bộ đầu Lục Phiến Môn như chúng ta, Tô đại nhân làm như vậy không thỏa đáng, chẳng phải những người khác sẽ nói bộ đầu Lục Phiến Môn chúng ta chỉ có thể dựa vào nịnh nọt thượng vị?
Hắn nói lời này mang theo vị chua, hắn cũng rất muốn dựa vào nịnh nọt thượng vị, nhưng đáng tiếc hắn lại không có cơ hội này.
Bên cạnh hắn có một bộ đầu Lục Phiến Môn lớn tuổi hơn vỗ vai hắn, ý vị thâm trường nói:
- Đừng có ghen tị nữa, Hoàng Bỉnh Thành không đơn giản như vậy đâu.
- Tô đại nhân niệm tình cũ hay không ta không biết, nhưng ta chỉ biết Hoàng Bỉnh Thành có thể một đường đi theo Tô đại nhân từ Tương Nam đến bây giờ mà vẫn không bị ném bỏ, cũng không phải vì Tô đại nhân nhớ tình cũ đơn giản như vậy đâu.
- Một người không có chút tài năng, chỉ biết nịnh nọt, mặc dù Tô đại nhân có nhớ tình cũ cũng không trọng dụng hắn như thế, thậm chí còn cố ý điều hắn từ Giang Nam đạo đến thành Thịnh Kinh.
- Không cần càu nhàu, chờ thực lực của ngươi đủ thì Tô đại nhân tự nhiên sẽ trọng dụng ngươi, Lục Phiến Môn chúng ta chưa từng có chuyện mai một nhân tài.
Bộ đầu Lục Phiến Môn lớn tuổi vỗ vỗ bả vai hắn, ý vị thâm trường khuyên giải một câu liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1942250/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.