Cho nên cho dù Tư Mã Viêm không ủng hộ hành vi của Thôi gia nhưng hắn vẫn phải ngăn cản Thôi Phán Quan đại khai sát giới trong Thôi gia.
Nhìn khí thế ngập trời quanh người Thôi Phán Quan, Tư Mã Viêm thở dài một hơi nói:
- Thôi huynh, ta đã nghe qua chuyện của ngươi, ngươi đã có thực lực Dung Thần Cảnh, đã trở thành Địa phủ Thôi Phán Quan, tại sao lại xoắn xuýt chấp niệm hiện tại?
- Hiện tại ngươi đã có thực lực như thế, người Thôi gia đã già cả cổ hủ, tương lai ngươi có thể thành Dương Thần, Thôi gia không có ánh mắt, chẳng lẽ không thể buông tha thù hận này hay sao?
- Huống chi Thôi gia thực xin lỗi ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng họ Thôi, trong cơ thể chảy huyết mạch Thôi gia, phụ thân ngươi lúc trước không cam lòng mà chết nhưng hắn với tư cách gia chủ Thôi gia ngày xưa, cũng thật tâm muốn Thôi gia có thể quật khởi, chỉ có điều thực lực không đủ nên không thể làm được thôi.
- Những năm qua ngươi trải qua trong Thôi gia làm trái tim ngươi băng giá, ngươi không muốn giúp Thôi gia là đương nhiên, nhưng nếu như ngươi diệt Thôi gia như vậy, phụ thân ngươi trên trời có linh thiêng sẽ không được nghỉ ngơi.
- Trên trời có linh thiêng? Thật có lỗi, ta không quản người chết suy nghĩ như thế nào, huống chi trước khi hắn chết cũng không tưởng tượng nổi, hắn không chỉ bị tước đoạt vị trí gia chủ, ngay cả người nhất mạch của hắn cũng sắp chết sạch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1942183/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.