Bạch Liên giáo sợ một người không ngăn cản nổi Thiên đình và Địa phủ liên thủ nên mới kéo theo bọn họ.
Người bốn phái rất mâu thuẫn với thân phận bia đỡ đạn của mình, nếu cũng xung đột sẽ không phân được chỗ tốt gì.
Đối với bọn họ mà nói, nếu dưới tình huống không có chỗ tốt thì tốt nhất không nên động thủ, không nên tiêu hao lực lượng một cách vô ích.
Hà Hưu cũng không phải người không phân biệt được nặng nhẹ, nghe người khác khuyên bảo như vậy, hắn liền áp chế chiến ý trong nội tâm, quay người đi cảm ngộ kiếm ý cường đại.
Đối với động tác của Hà Hưu, Tô Tín tự nhiên cũng cảm giác được, hắn lại không quan tâm.
Trận chiến lúc trước là Tô Tín thật không địch lại Hà Hưu, dù cho vận dụng át chủ bài, Tô Tín cũng chỉ dám nói miễn cưỡng chiến ngang tay mà thôi.
Đó chỉ là việc lúc trước, tối thiểu hiện tại Tô Tín đã không đứng cùng cấp độ với Hà Hưu.
Thời điểm Hà Hưu ngày xưa vẫn còn là một đời tuấn kiệt đã vô cùng chấp nhất với bài danh, Tô Tín đã có thể tranh phong với cường giả trên giang hồ.
Cho nên đối với Hà Hưu, Tô Tín sẽ không chủ động khiêu khích, không phải muốn đánh với hắn một trận nhằm báo thù ngày xưa gì đó.
Tầm mắt của mọi người khác nhau, nhìn thấy đồ vật cũng sẽ khác nhau.
Tô Tín thừa nhận mình không phải loại người có lòng dạ rộng rãi nhưng sẽ không nhàm chán tới mức đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1941959/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.