Đám người Tô Trọng Anh đến tìm Tô Minh Kỳ, nhìn thấy bọn họ đến, Tô Minh Kỳ đẩy đĩa củ lạc tới chỗ bọn họ, cười nói:
- Nếm thử, ta vừa nấu.
Nhưng hiện tại đám người Tô Trọng Anh không có tâm tư ăn củ lạc, sắc mặt Tô Trọng Anh nặng nề nói với Tô Minh Kỳ:
- Tam thúc, ngươi đã nghe qua việc của chúng ta chứ?
Tô Minh Kỳ ném một củ lạc vào trong miệng, nhai nhai nói:
- Nghe nói, các ngươi muốn làm sao? Nhiều năm như vậy, các ngươi còn không thích ứng hay sao?
Tô Trọng Anh khẽ cắn môi, giọng đầy căm hận, nói:
- Trước kia chúng ta cũng có thể nhịn, nhưng lần này Tô Trọng Viễn muốn ép chúng ta phải chết!
- Nếu như chúng ta xuống núi thu cung phụng của những tông môn và thế gia kia, một khi chuyện này biến thành đại sự, đám người dòng chính nhất định sẽ ném chúng ta ra gánh tội!
- Hơn nữa nếu chúng ta không đi, Tô Trọng Viễn sẽ thi hành gia pháp với chúng ta, còn muốn chúng ta dập đầu nhận lỗi.
- Nói thế nào thì chúng ta cũng có huyết mạch Tô gia, kết quả Tô Trọng Viễn hắn xem chúng ta thành cái gì? Nô bộc sao?
- Tam thúc, chúng ta thân là võ giả phải có tâm huyết, một khi đầu gối quỳ xuống thì không cách nào đứng thẳng được!
Nghe nói như thế, Tô Minh Kỳ xoay tròn chén rượu trong tay, ánh mắt lộ ra tia sáng đáng sợ, hắn nói:
- Ah? Ý của các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1941778/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.