Thường Ninh phủ có bốn mươi chín phường nhưng kỳ thực địa bàn thuộc Phi Ưng bang chỉ có bốn, trong đó có cả Trường Lạc phường đổ nát cùng cực. Hổ tam gia là một trong mười ba đại đầu mục của Phi Ưng Bang, hơn nữa còn là người có thực lực mạnh, địa bàn của ông là một phần ba Thuận Ý phường. So với Trường Lạc phường, Thuận Ý phường phồn hoa hơn rất nhiều, đường sá đông như trẩy hội, không giống như Trường Lạc phường, nước bẩn chảy quanh năm, cảnh tượng như một khu ổ chuột. - Hổ tam gia có nhà cao cửa rộng ở Thuận Ý phường. Chẹp chẹp, khi nào chúng ta mới có được nhà cao cửa rộng để ở nhỉ. Hoàng Bính Thành lộ vẻ ngưỡng mộ nói. Hạng người thấp bé tận cùng trong bang phái như bọn họ, điều mong muốn không phải là trở nên có tiếng tăm mà chỉ là có thể yên ổn sinh sống. Cổng nhà Hổ tam gia có hai bang chúng Phi Ưng bang canh gác, Hoàng Bính Thành vội vã nịnh nọt: - Thì ra là Vương lão đại và Điền ca, hôm nay là phiên hai huynh canh gác sao? Làm phiền hai huynh đi báo giúp một tiếng, nói là Tô Tín của Trường Lạc phường cầu kiến. - Tô Tín? Chính là tên đã giết Trần Đáo đó sao? Hai tên kia nhìn Tô Tín với vẻ mặt nghiền ngẫm. Hoàng Bính Thành khựng lại, quả nhiên như hắn dự đoán, tin tức sớm đã truyền đến chỗ Hổ tam gia. Nhưng chuyện ngoài dự đoán đó là hai tên kia không hề làm khó Tô Tín, chỉ nói nhạt: - Hai ngươi vào đi, Hổ tam gia đang đợi đấy. Hoàng Bính Thành dẫn Tô Tín vào với vẻ hoài nghi, hai tên đằng sau lập tức đóng cửa lại. - Lão Vương này, tiểu tử kia có ra khỏi đây nổi không nhỉ? - Không biết. Nhưng nếu hắn có thể ra khỏi đây được, trong Phi Ưng bang chắc chắn sẽ có chỗ cho hắn! - Vì sao? Vì hắn đã giết Trần Đáo sao? - Không, vì sau khi hắn giết Trần Đáo xong còn dám đến đây. Dũng khí này, không tầm thường! Trong đại sảnh, cuối cùng Tô Tín cũng gặp được Hổ tam gia nghe danh từ lâu. Ngoài bang chủ Phi Ưng bang ra, có ba vị đường chủ, lần lượt là Hình Đường quản hình phạt, Thiện Sự Đường quản tài sản hậu cần, Chiến Đường quản chiến sự trong bang. Ngoài bọn họ ra, còn có mười ba vị đại đầu mục quản nhân sự trong Phi Ưng bang, Hổ tam gia so ra là người mạnh trong số đó. Hổ tam gia năm nay chỉ ngoài năm mươi nhưng dáng vẻ như gần đã sáu mươi. Tóc đã điểm bạc nhiều, ông ấy đi theo bang chủ Phi Ưng bang từ rất sớm, là một trong những huynh đệ cùng lăn lộn gầy dựng nên Phi Ưng bang. Sau khi vào, đầu tiên Tô Tín chú ý đến đôi tay của Hổ tam gia. Nhìn ông ấy không có gì lạ, dáng vẻ cũng giống như những người già bình thường khác. Duy nhất chỉ có hai tay là xương cốt to lớn khác thường, đen sẫm màu ánh kim. Tô Tín đã xem qua tài liệu về Hổ tam gia. Ông ấy tu luyện Thiết Sa Chưởng gần bốn mươi năm, công lực viên mãn, có thể chém bia đá nghiền vàng ngọc! - Người chính là Tô Tín? Vừa giết xong nghĩa tử của ta còn dám đến gặp ta, to gan quá đấy! Hổ tam gia lãnh đạm nói, tay trái ra sức nắm chặt tách trà, trong chốc lát nó đã vỡ vụn! Hoàng Bính Thành phát run lẩy bẩy, suýt chút nữa bị dọa cho sợ quỳ sụp xuống đất. Người cậy danh, cây cậy bóng. Tính khí vị Hổ tam gia này không tốt như vẫn tưởng. - Không phải ta to gan, chỉ là ta biết rằng, Hổ tam gia ông sẽ không giết ta. Tô Tín ngồi vào ghế, trên mặt không tỏ vẻ gì gọi là sợ hãi. Hổ tam gia cười tức giận: - Không giết ngươi? Ngươi có biết ta bồi dưỡng Trần Đáo lâu như thế nào không? Từ khi hắn mười ba tuổi cho đến bây giờ, ròng rã hai mươi năm! Ta mất hai mươi năm bồi dưỡng người kế thừa giờ bị ngươi một kiếm giết chết, ngươi nói ta sẽ không giết ngươi ư? Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng vào Hổ tam gia, không hề có ý né tránh: - Dù ta không giết Trần Đáo, cuối cùng sẽ có một ngày tam gia ông cũng tự tay giết hắn! Sắc mặt Hổ tam gia đột ngột thay đổi. - Rốt cuộc ngươi có ý gì? Tô Tín thản nhiên nói: - Ý của ta chính là ý của Hổ tam gia ông, sự tồn tại của Trần Đáo đã uy hiếp đến ông, ta giết hắn, có thể nói là đã giúp ông một việc lớn rồi. - Ý của ta?” Sắc mặt Hổ tam gia đã ổn định lại: - Vậy ngươi nói xem, ý của ta rốt cuộc là gì. - Tam gia ông năm nay chỉ mới hơn năm mươi nhưng Trần Đáo đã gần bốn mươi. Ban đầu ông muốn bồi dưỡng Trần Đáo để làm người kế thừa, thực chất hắn biểu hiện cũng không tồi. Đến giờ Thiết Sa Chưởng cũng đã luyện đến cao nhất, thực lực thậm chí không thua kém những đại đầu mục khác là bao. Nhưng những điều này lại chẳng phải là chuyện gì tốt với ông, bởi vì hắn trưởng thành quá nhanh! Khí huyết võ sĩ dồi dào, còn với độ tuổi của ông, ít nhất cũng làm đại đầu mục thêm được mười năm. Người đợi được mười năm, nhưng Trần Đáo có thể đợi được không? Rõ ràng có thực lực không thua kém gì các đại đầu mục khác, nhưng lại chẳng có thuộc hạ nào dưới trướng, hắn cam lòng không? Có lẽ tam gia cũng đã cảm nhận được? Ông đã sắp không áp chế được hắn rồi. Địa bàn Phi Ưng bang lớn cũng chỉ từng đó, dù hắn có thực lực của một đại đầu mục thì cũng không có địa bàn và thuộc hạ như những đại đầu mục khác! Lựa chọn duy nhất đó là để ông sớm về dưỡng lão. Ông xuống, hắn lên! Sau khi Tô Tín nói xong liền cầm tách trà trên bàn uống một ngụm, dáng vẻ bình tĩnh nhưng lại làm cho Hoàng Bính Thành giật mình sợ hãi. Lão đại trước kia có đọc truyện sao? Câu chuyện ly kỳ như vậy mà cũng bịa ra được. Chuyện này mà chọc giận Hổ tam gia, ông ta “thưởng” cho mỗi người một chưởng thì cả hai đều chết ở đây! Nhưng chuyện ngoài dự đoán đó là Hổ tam gia không hề làm như Hoàng Bính Thành tưởng tượng, xông đến cho mỗi người một chưởng, mà đang nhìn chằm chằm vào Tô Tín, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng nể! Lúc hắn còn trẻ như Tô Tín, vẫn chỉ có mỗi một bầu nhiệt huyết chỉ biết đánh đánh giết giết. Còn màn phân tích vừa rồi của Tô Tín, thực sự như con sâu trong bụng ông ấy vậy, dường như nói hết ra những gì ông ta nghĩ. Sự hiểu biết này không giống của một người mười sáu, mười bảy tuổi mà giống như của một người trung niên rành đời vậy. Bởi ai nào ngờ kiếp trước Tô Tín cũng từng giở những ngón nghề này ra để suy xét. Bên dưới quản lý mấy trăm người, cậu có thể không hiểu kỹ thuật nhưng biết làm thế nào để suy xét người khác, nếu không vị trí đó đã không đến lượt cậu ngồi mấy năm. Hổ tam gia nhìn Tô Tín, chính là lúc Hoàng Bính Thành sắp làm bậy ra quần, rồi bỗng cười phá lên. - Hay! Hay lắm! Người Phi Ưng bang đều nói Tô Tín ngươi thân thủ dũng mãnh, nhưng nếu là ta, thứ đáng để khen vẫn là đầu óc của ngươi. Hổ tam gia nhìn Tô Tín với ánh mắt thưởng thức: - Nhưng chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy được, ngươi giết nghĩa tử của ta, dù sao cũng cần đền bù lại chứ? Tô Tín không chút do dự quỳ một chân xuống đất, cung kính chắp tay nói: - Hài nhi bái kiến nghĩa phụ! Vừa nói, Tô Tín lập tức lấy ra ngân phiếu một nghìn lượng dùng hai tay dâng lên. - Một nghìn lượng bạc tuy ít, nhưng lại là tâm ý của hài nhi, mong nghĩa phụ không chê cười. - Được lắm! Tô Tín, ta quả nhiên đã không nhìn nhầm ngươi. Hổ tam gia đưa tay nhận lấy ngân phiếu, đặt bên cạnh bàn, sự tán thưởng càng nồng đượm hơn. Đương nhiên ông không để tâm đến một nghìn lượng ngân phiếu đó, nhưng trẻ tuổi lại có năng lực, biết tiến biết lùi như vậy giờ rất khó gặp được. Thực lực không đủ có thể luyện nhưng cơ mưu lại là thứ khó luyện được. - Tô Tín, sau này Khoái Hoạt Lâm sẽ do ngươi quản, thân phận của ngươi ta sẽ báo lại với người của bang. Tuy ngươi vừa lên làm tiểu đầu mục, thân thủ ngươi không tồi, nhưng thuộc hạ bên dưới chỉ có những bang chúng bình thường. Chỗ ta có hai người trẻ tuổi thân thủ cũng tốt, sau này họ sẽ đi theo ngươi. Hổ tam gia đập tay, hai người trẻ tuổi từ ngoài vườn đi vào. Hai người này một người hơn hai mươi tuổi, trên mặt không có chút biểu cảm nào, cứ như ai cũng thiếu nợ hắn mấy trăm lượng vậy. Người còn lại thì khoảng ba mươi tuổi, hoàn toàn ngược lại với người kia, nhìn ai cũng mang vẻ mặt hòa khí, cười híp mắt. - Đây là Lý Hoại và Lý Cương, hai người họ theo ta cũng mấy năm rồi, thân thủ đều không tồi, vừa hay có thể giúp được ngươi. Lý Hoại chỉ nhìn Tô Tín rồi gật đầu với khuôn mặt lãnh cảm, còn Lý Cương cười híp mắt nói: - Tô lão đại, sau này tiểu đệ sẽ cùng người lăn lộn kiếm cơm rồi. - Lý huynh khách khí rồi, người là tiền bối của Phi Ưng bang ta nên theo học hỏi người mới đúng. Tô Tín khiêm tốn nói, cậu không hề ngây thơ cho rằng Hổ tam gia phái hai người này đến là để giúp cậu. Đối với người vừa giết nghĩa tử của mình, còn phân tích suy nghĩ trong lòng mình rõ ràng thấu triệt, Hổ tam gia dù có đề phòng Tô Tín thế nào thì cậu cho rằng đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng chỉ dựa vào hai người này mà muốn khống chế Tô Tín, Hổ tam gia nghĩ cũng đơn giản quá. - Được rồi, các ngươi lui trước đi, ta còn chuyện muốn nói với Tô Tín. Hổ tam gia xua tay, Lý Hoại và Lý Cương lập tức đi ra ngoài. Hoàng Bính Thành để lộ ánh mắt khâm phục với Tô Tín. Vị lão đại này thật giỏi, chỉ vài câu mà đã giải quyết được chuyện này, hơn nữa còn có được Hổ tam gia làm chỗ dựa vững chắc! Có nghĩa phụ là Hổ tam gia, địa vị Tô Tín trong Phi Ưng bang sẽ vững như bàn thạch. Mà với cái danh bang chúng đầu tiên nương tựa vào Tô Tín, điều này cũng chứng minh Hoàng Bính Thành hắn đã cược đúng! Sau khi mọi người đều ra ngoài, Tô Tín cung kính hỏi: - Nghĩa phụ, người còn có chuyện gì muốn căn dặn? - Ngươi từng học nội công đúng không? Câu hỏi của Hổ tam gia nhất thời làm Tô Tín kinh ngạc. Theo tư liệu về ông ấy, trong Phi Ưng Bang chỉ có bang chủ và ba vị đường chủ là những võ sĩ tinh thông nội công, Hổ tam gia sao có thể nhìn ra được cậu biết nội công chứ. Nhìn thấy vẻ chấn động của Tô Tín, Hổ tam gia hài lòng gật đầu: - Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không cướp đoạt nội công tâm pháp của ngươi đâu, vì ta cũng biết nội công. Tô Tín cẩn thận hỏi: - Nhưng hài nhi nghe mọi người nói, trong Phi Ưng bang chúng ta chỉ có bang chủ và ba vị đường chủ có học qua nội công, nghĩa phụ và những vị khác, chỉ tinh thông một số công phu bên ngoài thôi. - Bọn họ thì biết cái gì! Hổ tam gia không ngại nói: - Lúc đầu Phi Ưng bang chúng ta lập ra chỉ có khoảng ba mươi người, mấy người bọn ta hầu như đều là huynh đệ theo bang chủ đi lăn lộn tranh giành, bang chủ biết nội công, sao không chỉ cho bọn ta được chứ? Sự thật là giờ mười ba đại đầu mục Phi Ưng bang đều từng theo bang chủ học qua nội công. Nhưng võ công, không phải chỉ dựa vào việc khổ luyện cần cù là học được, mà còn cần có tư chất. Cơ thể người có cả thảy một trăm linh tám huyệt đạo, luyện hóa ba mươi sáu huyệt đạo là Hậu Thiên 1, luyện đến bảy mươi hai huyệt đạo là Hậu Thiên 2, luyện đến một trăm linh tám huyệt là Hậu Thiên Đại Viên Mãn. Chỉ khi đi hết cảnh giới Hậu Thiên, mới có thể xưng là võ sĩ thật sự, đáng tiếc lão phu dùng bốn mươi năm cũng chỉ luyện được ba mươi huyệt đạo mà thôi. Những điều Hổ tam gia nói thực sự Tô Tín chưa từng biết đến. Nhưng bên trong “Toàn Chân Giáo nội công sơ cấp” mà cậu rút thưởng được có lẽ có những thứ này. Nhưng thứ cậu vừa rút được đó, cơ bản chưa từng xem qua, mà chỉ dựa vào chút chân khí của mức tu luyện năm phần trăm hệ thống tặng để đi báo thù. - Với uy lực Thiết Sa Chưởng của người, dù là võ sĩ Hậu Thiên 1, cũng không đấu lại được người. Tô Tín nịnh hót nói. - Được rồi, ngươi không cần tâng bốc ta, quay về làm cho tốt. Khoái Hoạt Lâm là ranh giới giữa Phi Ưng bang và Thanh Trúc bang, hãy nhớ, đừng để Phi Ưng bang ta mất mặt đấy. Cảm thấy những lời đó của mình đã áp chế được Tô Tín, Hổ tam gia hài lòng gật đầu. - Vâng thưa nghĩa phụ, vậy hài nhi xin cáo từ. Tô Tín đứng dậy cung kính bái biệt Hổ tam gia rồi quay người rời khỏi phòng khách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]