Thấy Mộ Trường Phong ăn một bát mì thấy đáy, Vinh Thành không khỏi trêu nói: “Ngày hôm nay Trường Phong của chúng ta, thực sự là khác với người thường a!” Hẳn là qua cả buổi trưa nay làm cho cậu đói bụng lắm? Lúc thường cho cậu ăn mì cũng không có bộ dáng hữu tư hữu vị này.
Mục Trường Sinh bỗng nhiên nhấc lên mí mắt nhìn hắn, “Ngươi là thật tâm đối tốt với Trường Phong?”
Lời này nghe vào trong tai Vinh Thành nghĩa hoàn toàn khác, hắn cảm giác lỗ tai có chút nóng lên, nhìn bộ dáng Mộ Trường Phong mặt đầy nghiêm túc, liền cười nói: “Đương nhiên là thật sự, biển cạn đá mòn cũng không thay lòng đổi dạ.”
Mục Trường Sinh rốt cục yên tâm, không có ai có thể nói dối dưới ngôn linh của hắn. Từ khi nhìn thấy Vinh Thành, ngoại trừ lúc nãy quá mệt mỏi mà ngủ, hắn vẫn luôn phân ra một phần tâm tư quan sát hắn, bất kể là thái độ đối phương rất quen thuộc còn không tự chủ lộ ra quan tâm đều có thể nhìn ra hắn và Trường Phong quan hệ thật sự không tệ, lần thăm dò cuối cùng này chứng minh hắn không có nhìn lầm người.
Vinh Thành bị ánh mắt nghiêm túc của Mục Trường Sinh làm cho không được tự nhiên, anh thấy bát cậu trống trơn, hỏi: “Làm sao, có phải mì hôm nay cực kì ngon?”
Mục Trường Sinh nghe vậy gật đầu nói: “Ăn thật ngon.”
Vinh Thành sững sờ, lúc này lời kịch không đúng a! Lại nghe Mục Trường Sinh nói tiếp: “Đáng tiếc, mùi vị có chút giả.”
Đương nhiên giả! Cũng không phải thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-ngon-linh-su/186664/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.