Hắn nằm trên ghế sa lông, ánh mắt không có tiêu cự, bộ dáng tái nhợt hoang mang, cùng Túc đạo trưởng long tư phượng chương khi Mục Trường Sinh lần đầu gặp gỡ quả thực không cùng một người…
Ứng Thiên cúi đầu nói: “Túc Thanh Nguyên, ông tỉnh chưa? Đừng dọa tôi nha!” Y quơ quơ cánh tay Túc Thanh Nguyên, Túc Thanh Nguyên mặc y lắc, thậm chí không có bất kỳ biểu lộ gì, như một thể xác bị hút đi linh hồn.
Qua hồi lâu, hắn hẳn là rốt cục tỉnh táo lại, chậm rãi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười hư nhược với Ứng Thiên và Mục Trường Sinh, “Xin lỗi, để cho mọi người lo lắng, ta không sao.” Nói, tay phải hắn chống ghế sô pha ngồi lên, thoạt nhìn chính là Túc đạo trưởng phong độ nhẹ nhàng.
Mục Trường Sinh kéo Ứng Thiên ngồi xuống đối diện hắn, vuốt cằm nói: “Không có gì là tốt rồi, đạo trưởng sau này tính thế nào?”
Túc Thanh Nguyên nói: “Ta nghĩ, cho dù y đã chết, không thể không có thứ gì lưu lại, ta muốn đi ra ngoài một chút, xem có thể tìm được y hay không.”
Ứng Thiên nhìn Túc Thanh Nguyên, bỗng nhiên nói: “Tuổi thọ của phàm nhân chỉ có mấy năm như vậy, ông cũng còn lại không được bao nhiêu, muốn phải tìm đến lúc nào? Sao ông không vì mình một chút?”
Túc Thanh Nguyên ngơ ngác, thở dài nói: “Có thể tìm tới khi nào, thì tìm tới khi đó đi!” Hắn nhìn về phía Mục Trường Sinh, hỏi: “Trường Sinh, cậu nói tôi còn có thể tìm được y không?”
Mục Trường Sinh nhìn ánh sáng mong đợi nơi đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-ngon-linh-su/1480318/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.