Yêu linh nói: “Cẩn thận, ông ta muốn chạy trốn!”
Còn chưa dứt lời, sương mù màu đen nãy giờ phiêu phù phía trên thân thể Nhậm Thiên Lý chậm rãi tiêu tan, hóa ra linh hồn kia đã sớm trốn, lưu lại ở đây bất quá là tàn ảnh.
Ứng Thiên đang muốn truy, lại nghe Mục Trường Sinh nói: “Yên tâm, lão không trốn được.”
Đúng như dự đoán, cũng không lâu lắm, linh hồn màu đen kia từ một nơi khác nhẹ bay lại đây.
“Vùng không gian này hiện tại đã do tôi chưởng quản, ông ta tất nhiên là trốn không được.” Dứt lời, Mục Trường Sinh đưa tay ra, linh hồn kia liền hóa thành một sợi dây nhỏ bị Mục Trường Sinh thu vào trong tỏa hồn khí.
Mục Trường Sinh dùng hồn khí từ trước đến giờ là hạt châu vô sắc trong suốt, nhìn qua bên ngoài như đứa nhỏ chơi pha lê châu, linh hồn kia sau khi bị bắt vào, lập tức khiến hạt châu trong suốt biến thành đen kịt.
Mục Trường Sinh cẩn thận thu tỏa hồn khí, dự định chờ sau khi đi ra ngoài hỏi lại rõ ràng lai lịch linh hồn kia. Tầm mắt buông xuống, đã nhìn thấy Nhậm Thiên Lý nằm ở trên mặt tuyết không rõ sống chết. Sau khi chữa khỏi vết thương trên người Nhậm Thiên Lý, liền đánh thức cậu.
Nhậm Thiên Lý bị mặt đất lạnh như băng đông tỉnh, mơ hồ mở mắt ra, đã thấy mấy người đứng xung quanh vây xem cậu, lập tức bị dọa sợ hết hồn.
Cậu dường như cũng không quen biết Triệu Thành An và Quý Trạch, chỉ cùng Ứng Thiên và Túc Thanh Nguyên chào hỏi.
Ứng Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-ngon-linh-su/1480316/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.