Nghe Mục Trường Sinh nhắc đến Vinh Thành, ánh mắt Ứng Thiên lóe lên, trên mặt lại quan tâm nói: “Vinh ca xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện gì xảy ra?” Y vội vội vàng vàng trở về phòng, âm thanh từ gian phòng ngủ nhỏ truyền ra, “Mộc ca anh chờ một chút, tôi lấy ba lô và tiền, đi chung với anh.”
Sau khi hai người rời khỏi nhà trọ lập tức gọi xe taxi đi, cũng may bây giờ là hừng đông, vẫn chưa tới giờ cao điểm, dọc đường không gặp trở ngại chút nào, không tới nửa giờ đã đến bệnh viện trung tâm.
Gọi điện thoại cho Mục Trường Sinh là nghệ nhân mới Vinh Thành đang mang, Phạm Vân Hân, cô mang kính mát lớn chờ ở cửa bệnh viện, thấy Mục Trường Sinh lập tức lôi kéo hắn đi hướng phòng giải phẫu, Ứng Thiên đeo túi đi theo phía sau hai người.
Rạng sáng bệnh viện vô cùng yên tĩnh, giày cao gót của Phạm Vân Hân giẫm trên đất phát ra âm thanh cạch cạch dồn dập, cô có dung mạo ngọt ngào, nói chuyện và đi đường lại vừa nhanh vừa vội, “Vinh ca gần đây khá bận, tối hôm qua công tác cả đêm, hừng đông ngày hôm nay mới lái xe về nhà, không nghĩ tới nửa đường lại xảy ra chuyện, hiện tại đang ở trong phòng giải phẫu, Vinh tổng cũng tới. Bệnh viện đã thông báo rằng bệnh tình nguy kịch, nói lúc nào cũng có thể… Trường Phong ca là người Vinh ca coi trọng nhất, cũng là bạn tốt nhiều năm của anh ấy, anh…”
“Cô yên tâm, Vinh Thành sẽ tốt lên.” Mục Trường Sinh nói. Ngôn linh ngôn linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-ngon-linh-su/1480259/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.