Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Kiếm vốn định chạy trốn về Thượng Hải vài ngày để bình tĩnh, suy nghĩ xem nên làm thế nào, chẳng ngờ ngay chiều hôm đó Phương Chi Diên đã tìm tới cửa.

Gì thì gì Phương Chi Diên cũng là đội trưởng của đội tuyển Tuyết Lang, từ xa ngồi tàu cao tốc tới, Dương Kiếm cũng không thể trực tiếp đuổi hắn ra ngoài đúng không? Nhưng cứ nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi uống say đêm qua, Dương Kiếm lại không biết phải đối mặt thế nào, vừa mới nhìn thấy ánh mắt của Phương Chi Diên đã nóng hết cả má, hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

Phương Chi Diên thấy cậu mặt đỏ tai hồng, nhịn không được mỉm cười nói: “Cậu định để tôi đứng ngoài này nói chuyện à?”

Dương Kiếm xấu hổ nói: “Khụ, đội trưởng, mời vào.”

So với Dương Kiếm rúm ró bất an, Phương Chi Diên lại cực kỳ bình tĩnh, khi đi vào phòng còn đổi dép trong nhà, hứng thú nhìn quanh nhà Dương Kiếm một lần. Khi đi ngang qua phòng ngủ, thấy một khung ảnh rất lớn trên bàn, trong ảnh là ba đứa trẻ chụp chung với nhau, Phương Chi Diên cầm lên xem, cười hỏi: “Đây là cậu à?”

Dương Kiếm vò đầu: “Ừ, là ảnh hồi bé của tôi.”

“Bên cạnh là Lưu Xuyên đúng không? Còn cô bé buộc tóc đuôi ngựa là ai?”

“Đó là em gái Lưu Hiểu Mông của Lưu Xuyên.” Dương Kiếm giải thích.

Phương Chi Diên nhìn kỹ, cô bé trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa đứng chính giữa, nụ cười đến là ngọt ngào. Dương Kiếm và Lưu Xuyên đứng hai bên. Lưu Xuyên khoảng chừng 14 tuổi, còn bé đã rất đẹp trai ra dáng, ngũ quan đoan chính, cười khoái trá trong bức ảnh. Còn Dương Kiếm lại rất ngốc, ngẩn người trước ống kính, rõ ràng chưa kịp phản ứng thì thợ chụp ảnh đã chụp rồi.

Phương Chi Diên càng nhìn càng thấy Dương Kiếm trước đây rất dễ thương, nhịn không được hỏi: “Quan hệ của cậu với hai anh em Lưu Xuyên hẳn là rất tốt nhỉ?”

“Ừ.” Dương Kiếm thành thật đáp, “Trước đây cha mẹ tôi rất bận, không có thời gian lo cho tôi, tuổi tôi thì tầm tầm Hiểu Mông nên bọn họ để tôi ở nhà bác một thời gian, đi học cùng hai anh em Lưu Xuyên và Lưu Hiểu Mông luôn.”

Dương Kiếm không hề ý thức được những câu hỏi của Phương Chi Diên chẳng khác nào điều tra mình, từ khi đến Tuyết Lang, dường như cậu đã quen thói trả lời mọi câu hỏi của đội trưởng.

“Nói vậy thì cậu lớn lên cùng hai anh em Lưu Xuyên sao?” Phương Chi Diên hỏi.

Dương Kiếm gật đầu: “Có thể coi như thế.”

Phương Chi Diên nhàn rỗi dứt khoát cầm album ảnh ngồi xuống, Dương Kiếm đứng đó tâm loạn như ma.

Đội trưởng càng bình tĩnh, cậu lại càng áy náy, dù gì hai người đều là đàn ông, chuyện xảy ra có lẽ chẳng ai vui cho nổi. Phương Chi Diên nhìn qua rất dịu dàng, quân tử, chắc chắn bản thân sau khi uống say đã phát bệnh làm ra chuyện sai lầm rồi – Dương Kiếm tự giác định tội cho mình.

Đang rầu rĩ cúi đầu, Phương Chi Diên đột nhiên đứng lên, Dương Kiếm cúi đầu không nhận ra, lỡ đụng vào ngực Phương Chi Diên, Phương Chi Diên cảm thấy buồn cười trong lòng, nhân cơ hội vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, dịu dàng hỏi: “Tôi đột nhiên tìm tới cửa, có phải cậu rất lo lắng đúng không, cho rằng tôi tới khởi binh vấn tội à?”

“Ừ.” Dương Kiếm bị đâm trúng tim đen, thành thật trả lời theo bản năng. Đáp xong mới phản ứng lại, cậu lập tức xấu hổ nhìn hắn, nói: “Khụ, không phải, đội trưởng… anh ăn cơm chưa? Tôi gọi ship về nhé. Đúng rồi, anh thích ăn gì? Ngọt hay cay?”

Trình độ đánh trống lảng cũng quá kém.

Phương Chi Diên cười cười, tay siết chặt hơn, ôm Dương Kiếm vào lòng, cúi đầu dịu dàng nhìn cậu nói: “Dương Kiếm, tôi tới tìm cậu không phải để ăn cơm, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một chút.”

Dương Kiếm bị hắn nhìn cho hoảng loạn trong đầu, không thoải mái nhìn qua chỗ khác: “Nói, nói cái gì? Nếu anh muốn nói đến chuyện đêm qua, xin lỗi, tôi thực sự say quá, không nhớ đã xảy ra chuyện gì…”

“Nói như vậy thì đêm qua cậu chủ động hôn tôi cũng vì uống say sao?” Phương Chi Diên mỉm cười hỏi.

“Cái gì, cái gì cơ?” Dương Kiếm trợn mắt há mồm.

Phương Chi Diên nói: “Đêm qua cậu chủ động hôn tôi, còn nói rất thích tôi, lúc đó tôi rất vui, nên đồng ý với cậu rồi.”

Phương Chi Diên mỉm cười, nhìn Dương Kiếm nói: “Thực ra tôi cũng rất thích cậu, Dương Kiếm.”

Dương Kiếm: “…”

“Từ một năm trước, mùa giải mà chúng ta giành được giải ba, tôi đã động lòng với cậu rồi. Tôi lo cậu sẽ ghét tôi nên vẫn không dám thổ lộ, không ngờ trong lòng cậu cũng có hào cảm với tôi.” Phương Chi Diên mỉm cười cúi đầu, làm bộ muốn hôn tới.

Dương Kiếm vội vàng lùi về sau vài bước: “Đợi, đợi đã… Tối hôm qua tôi đã nói… Khụ khụ, có nói tôi thích anh hả?”

“Ừ, cậu không cần lo, bình thường cậu không dám nói ra, tôi biết chắc cậu còn băn khoăn trong lòng, mượn say tỏ tình cũng không sao, người ta vẫn nói rượu vào thì lời ra, tôi tin cậu thích tôi thật lòng.” Phương Chi Diên nghiêm nghị nói.

Dương Kiếm: “…”

Phương Chi Diên thấy sắc mặt người này lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng đã tin sái cổ rồi, xem ra Dương Tiểu Kiếm đơn thuần thực sự không trốn được khỏi tay mình… Phương Chi Diên gồng tay ôm Dương Kiếm đang rối rắm mù mịt vào lòng, hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn cậu, dán môi mình lên nói: “Dương Kiếm, tôi thích em.”

Dương Kiếm: “…”

Xúc cảm ấm áp truyền tới bên môi khiến da đầu Dương Kiếm run lên, cảm giác quen thuộc khiến cậu bỗng nhớ lại hình ảnh nào đó đêm qua, đúng là đêm qua say rượu mình đã ôm Phương Chi Diên đòi hôn. Nói như vậy thì lời Phương Chi Diên nói chắc cũng là sự thật – chẳng nhẽ trong lòng mình thích hắn thật sao? Cho nên mới rượu vào lỡ lời tỏ tình với người ta? Nghĩ đến đây, Dương Kiếm như bị sét đánh, đứng đờ ra như phỗng.

Thừa dịp Dương Kiếm ngây người, Phương Chi Diên nhẹ nhàng cạy khớp hàm của cậu, luồn lưỡi mình vào trong, dịu dàng liếm hôn khắp khoang miệng Dương Kiếm.

“Ưm… Ư a…”

Có lẽ vì động tác của Phương Chi Diên quá đỗi ôn nhu, Dương Kiếm vậy mà không hề thấy phản cảm. Mơ mơ màng màng bị đội trưởng hôn chán chê, đến khi trong miệng ngập tràn hương vị của Phương Chi Diên, Dương Kiếm mới phản ứng kịp, mặt đỏ bừng đẩy Phương Chi Diên ra, xấu hổ nói: “Đội, đội trưởng, tối hôm qua tôi thực sự uống say, không nhớ đã nói cái gì, hơn nữa tôi đối với anh… Tôi đối với anh…”

Tôi cũng không thích anh theo kiểu đó, tôi không muốn phát triển quan hệ thành người yêu với anh, chẳng phải chúng ta là cộng sự tốt sao?

Nhưng lời đến bên miệng, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Phương Chi Diên, Dương Kiếm lại không thốt nên lời.

– nói vậy có tổn thương người nọ không? Dù sao người ta chạy từ xa tới đây nghiêm túc tỏ tình như vậy, nếu mình đột nhiên từ chối, chắc chắn anh ta sẽ rất đau khổ.

Dương Kiếm bỗng phát hiện ra, người mà cậu không muốn tổn thương nhất lại chính là Phương Chi Diên. Trước đây cậu không hiểu chuyện, từng khiến Tần Dạ đau lòng, giờ trưởng thành hơn, cậu không thể tổn thương một người vẫn luôn ủng hộ, giúp đỡ mình được.

Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh trước đây khi mình thất hồn lạc phách xách hành lý đi tới Tuyết Lang, Phương Chi Diên giang hai tay hoan nghênh cậu. Cũng nhớ rõ khoảng thời gian thua trận liên tục, bất lực mịt mờ, chính Phương Chi Diên là người luôn mỉm cười cổ vũ cậu, trắng đêm luyện tập với cậu. Lại càng không thể quên mùa giải mà bọn họ cùng giành được cúp vô địch, Phương Chi Diên cầm tay cậu cùng giơ cao cờ quán quân. Bao nhiêu ấm áp an tâm đều ngưng tụ ở người con trai trước mắt.

Thực ra Dương Kiếm rất biết ơn Phương Chi Diên. Nếu không có người này bầu bạn cổ vũ, cậu cũng sẽ không thoát khỏi bóng ma quá khứ nhanh như thế. Nếu có thể, cậu nguyện ý làm bạn tốt với Phương Chi Diên cả một đời, làm bạn thân nhất.

Nhưng tại sao lại biến thành thế này?

Để lại dấu hôn khắp người mà gọi là bạn tốt ấy hả? Nói ra ai tin?

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Dương Kiếm cảm thấy IQ của mình không đủ để xử lý chuyện này, hoàn toàn không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết ổn thỏa. Lý trí nói rằng cậu hẳn là nên từ chối, nhưng trên phương diện cảm tình, thực sự cậu có chút không nỡ.

Phương Chi Diên nhẹ nhàng ôm chặt Dương Kiếm, giọng nói dịu dàng rót vào tai cậu: “Tôi thích em, em có nguyện ý ở bên tôi không?”

“Tôi…” Dương Kiếm sắp điên rồi, “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Phương Chi Diên mỉm cười sờ tóc cậu, nói: “Không sao, tôi cho em thời gian, cứ từ từ nghĩ cho rõ ràng.” Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc nói, “Dù đến bất cứ khi nào, tôi cũng sẽ chờ em.”

Dương Kiếm: “…”

Nghe Phương Chi Diên nói vậy, Dương Kiếm bỗng thấy mũi nghẹt lại, từ bé đến giờ chưa từng có ai quý trọng cậu như vậy. Đây còn là lần đầu tiên cậu được người ta thổ lộ, dường như muốn cậu chìm sâu vào trong lời tỏ tình vừa nghiêm túc lại dịu dàng ấy.

Thế nhưng…

Dương Kiếm bỗng định thần lại, nói: “Nếu anh là con gái, chắc chắn tôi sẽ cưới anh, nhưng mà anh…”

Phương Chi Diên suýt nữa trượt chân ngã xuống đất, hắn thực sự bội phục cung phản xạ của Dương Kiếm, nghĩ lâu như vậy mới nhớ đến chuyện hai người đều là đàn ông, có thể chậm hơn nữa không? Phương Chi Diên hít sâu, cố kiềm chế xúc động muốn mở đầu cậu ra xem bên trong có gì, bất đắc dĩ nói: “Tôi là nam cũng chẳng sao, đàn ông kết hôn với đàn ông cũng không phạm pháp.”

Dương Kiếm đăm chiêu gật đầu: “Ừ ha, nhưng có lẽ ba mẹ tôi sẽ không đồng ý cho tôi cưới vợ là con trai đâu.”

“…” Chuyện ai cưới ai cậu có thấy hơi ngược rồi không? Phương Chi Diên bỏ qua vấn đề này, mỉm cười nói, “Về phía người lớn cũng không cần gấp, chúng ta có thể từ từ đả thông tư tưởng cho họ.”

Dương Kiếm cẩn thận suy nghĩ, nói: “Vậy… chúng ta thử xem sao?”

Phương Chi Diên nghiêm túc nhìn cậu hỏi: “Em chắc không?”

Dương Kiếm gật đầu, chủ động tiến lại hôn đội trưởng một chút, cười nói: “Anh là người đầu tiên nói thích tôi, tôi cảm thấy nếu bỏ qua thì tiếc quá… Khụ, tôi chưa yêu ai bao giờ, dù sao cũng không ghét anh, thôi thì mình yêu nhau để trau dồi kinh nghiệm.”

“…” Phương Chi Diên bật cười, tuy lý do của người này hơi nát, nhưng cũng có thể hiểu được, rõ ràng từ bé Dương Kiếm đã thiếu tình thương, vì thế mới dễ bị cảm động như vậy. Tình cảm của cậu dành cho hắn phần lớn là lòng cảm kích chứ cũng không phải yêu thích thực sự. Có điều Dương Kiếm chẳng có chút khái niệm gì về chuyện tình cảm, không thể phân biệt nổi hai phạm trù này.

Làm đối tượng thực nghiệm, Phương Chi Diên rất vinh hạnh có thể trở thành mối tình đầu của Dương Kiếm.

Nhưng Phương Chi Diên tin tưởng rằng, một ngày nào đó, Dương Kiếm cũng sẽ thực sự yêu thích mình.

– chỉ cần giữ chặt Dương Kiếm ở bên người, Phương Chi Diên sẽ không để cho cậu có bất cứ cơ hội trốn thoát nào nữa.Hết chương 421.

Yêu nhau để cày kinh nghiệm =))))))))))))) Phương Chi Diên nhìn qua rất dịu dàng, quân tử” –> Nhầm to rồi, tỉnh lại đi, mau tỉnh!!! Mày bị nó lừa rồi!!!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.