Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi sắp xếp xong hành lý ở Tuyết Lang, Dương Kiếm liền về Bắc Kinh đón năm mới. Thực ra cậu cực kỳ không muốn về nhà đợt này đối mặt với Lưu Xuyên, từ bé đã coi Lưu Xuyên như quân thù quân hằn trong trí tưởng tượng, chạy tới liên minh thi đấu hai năm, muốn chứng tỏ bản thân mạnh hơn anh trai, nhưng thực tế lại chứng minh cậu yếu hơn anh trai rất nhiều, cậu chịu không nổi cái tát này.

Bởi vì ông nội đột nhiên về nước, cha đã hạ lệnh Dương Kiếm bắt buộc phải về nhà đón Tết với ông nội, Dương Kiếm bất đắc dĩ phải tới nhà của người bác Dương Thu Ninh ăn Tết, cũng may Lưu Xuyên không mắng thẳng mặt, chỉ dùng ánh mắt “ngu ngốc chưa kìa”, khinh bỉ nhìn cậu.

– bị anh trai mình sùng bái từ nhỏ khinh thường, Dương Kiếm cảm thấy rất bi thương.

Tết Âm lịch dịp để người trong nhà quây quần hội tụ, sau khi bồi ông nội mấy ngày, Lưu Xuyên phải về Trường Sa trước vì chuyện tập huấn trong đội, Dương Kiếm theo ông bà tới nhà ở Thượng Hải, ở nhà rảnh quá liền đăng nhập clone vào game chơi.

Clone này của cậu đã max level nhưng rất ít dùng, ID là “Tiểu Tiện Tiện Thương Tâm”, chắc chắn không ai có thể liên tưởng được cái tên ngu ngốc này với Dương Kiếm.

Dương Kiếm yên trí dùng clone đi đánh xếp hạng, ai ngờ xui xẻo trận đầu đã bị xếp cùng đội với nhóm Lưu Xuyên và Phương Chi Diên.

Với ánh mắt tinh tường của Lưu Xuyên, trừ phi Dương Kiếm treo máy giả chết suốt cả đường, nếu không cậu chỉ cần ra tay thì chắc chắn sẽ bị Lưu Xuyên nhận ra. Đánh rank mà treo máy thì hệ thống sẽ auto liệt account vào sổ đen, hơn nữa Lưu Xuyên mà nhận ra thì còn xấu hổ hơn, chẳng bằng tự khai cho rồi. Dương Kiếm suy xét một lát, dứt khoát gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên: “Anh, hôm nay hệ thống có bị động kinh không mà lại xếp chúng ta chung một đội?”

Lưu Xuyên: “…”

Thấy thằng em gửi tin nhắn bằng cái clone “Tiểu Tiện Tiện Thương Tâm” kỳ cục, Lưu Xuyên chỉ hận không thể xuyên qua máy tính bóp chết cậu.

Ngoại trừ Dương Kiếm, trong đội còn có account chính “Sát Na Phương Hoa” của Phương Chi Diên, clone “Trầm Luân” của Diệp Thần Hi, clone “Thích Uống Sữa Tam Lộc”, lại thêm clone “Lưu Danh Bách Thế” của Lưu Xuyên và một đồng đội Tiêu Dao tên là “Thiên Không”, sáu người vừa vặn thành một đội.

Dương Kiếm có cảm giác đội ngũ này khiến cậu thấy rất xoắn xuýt, vừa có ông anh lại vừa có cả đội trưởng Tuyết Lang, cậu nên làm thế nào cho phải?

Sau khi load vào bản đồ, mọi người hiện ra tại điểm hồi sinh, vừa F5 thì có người bên kia đã đánh chữ nói: “Xuyên thần, đầu hàng không?”

Rõ ràng Ngũ Độc kia là Tô Thế Luân còn gì? Thiếu Lâm đi cùng anh ta thì khỏi phải nghĩ, tuyệt đối là Tiêu Tư Kính.

Ai ngờ Lộc Tường lại nói trong kênh đội ngũ: “Minh Giáo bên kia là clone của Thiệu đội!”

Suýt nữa thì Dương Kiếm đập đầu vào máy tính, cậu chỉ mở clone đánh xếp hạng bừa thôi mà sao gặp phải lắm đại thần thế?!

Nếu như trước đây còn là đội trưởng Trường An, cậu nhất định sẽ không nói hai lời xách kiếm lên vọt tới phía trước thấy ai chém người đó, nhưng đội hình hôm nay quá mức xa hoa, Diệp đội, Xuyên đội, Phương đội đều ở đây, riêng chỉ huy đã có ba người rồi. Cuối cùng Diệp Thần HI và Phương Chi Diên khiêm tốn mời đại thần Lưu Xuyên chỉ huy, Lưu Xuyên cũng không từ chối, phân Dương Kiếm và Phương Chi Diên cùng nhau đi đường trên điều tra.

Dương Kiếm không dám tùy tiện hành động, đành ngoan ngoãn đi theo sau Phương Chi Diên.

Phương Chi Diên nhìn “Tiểu Tiện Tiện Thương Tâm” đang lẽo đẽo đi theo sau mình, trong lòng không khỏi nghi ngờ, rất muốn đánh chữ nói: Bạn gì ơi bạn chơi kiếm khách cận chiến, tôi chơi buff phụ trợ, kiếm khách lại đi sau buff có phải hơi sai không?

Cảm giác Võ Đang này hơi ngốc, Phương Chi Diên liền tiện tay tra xét thông tin của cậu một chút – Võ Đang Kiếm tông, trang bị không quá tốt nhưng tỉ lệ thắng khi đánh xếp hạng lại rất cao, hơn nữa số trận đánh xếp hạng của người này còn chưa đến 200 trận, nói cách khác, người này đã thắng liên tiếp mười trận rất nhiều lần để tích đủ điểm vọt tới chiến giới thứ bảy chỉ trong 200 trận đánh, tỉ lệ thắng cao đến vậy chắc chắn là clone của tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu không hệ thống cũng sẽ không xếp Diệp Thần Hi, Lưu Xuyên cùng với người kia.

Tiểu Tiện Tiện Thương Tâm là clone của ai? Phương Chi Diên nghĩ một lúc, nhanh chóng thu hẹp được phạm vi.

Trong số các tuyển thủ Võ Đang Kiếm tông ở liên minh, chỉ có hai người có tỉ lệ thắng cao đến thế này, một là Diệp Chu của Thất Tinh Thảo, người còn lại là đội trưởng Dương Kiếm của Trường An. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua khả năng có những cao thủ Võ Đang trong game, cụ thể thế nào còn phải quan sát. Có điều nhìn cách đặt tên ngu ngốc này, có khả năng rất lớn “Tiểu Tiện Tiện Thương Tâm” chính là Dương Kiếm.

Bảo sao cậu ta cứ cẩn thận dè chừng đi sau lưng mình, sợ mắc sai lầm sẽ mất mặt sao?

Phương Chi Diên cảm thấy rất buồn cười, thuận tay xin kết bạn, ai dè người này lại làm kiêu, nửa ngày không đồng ý, có lẽ là đang giả chết.

Lười so đo với thiếu niên mắc bệnh phản nghịch, Phương Chi Diên không để ý tới cậu nữa.

Chẳng mấy chốc, clone bên kia hoàn toàn lộ ra ngoài, ngoại trừ ba người Tiêu, Tô, Thiệu, còn có cả Chu Mộc, Đường Ngự Phong và Tạ Quang Nghị, là đội hình toàn những đại thần, nguyên nhân đám người này trồi lên có lẽ là vì bên nhà phát hành game vừa mới thay đổi vật phẩm trang sức trong kho trang bị, bọn họ liền vào game thử trang bị.

Tuy chỉ đánh một trận xếp hạng trong game, nhưng hai bên cũng đánh rất nghiêm túc. Lộc Tường là người bị đánh hội đồng chết đầu tiên, Lưu Xuyên liền nghĩ ra một cách – để Dương Kiếm đứng trước yểm hộ, hắn ẩn thân lẻn vào phía sau đội bạn xử lý cung tiễn thủ Đường Ngự Phong.

Dương Kiếm cảm thấy áp lực hơi lớn, nhưng anh trai đã hạ lệnh, cậu đành kiên trì vọt lên phía trước, mở chiêu cuối “Vạn kiếm quy tông” giúp Lưu Xuyên đột phá vòng vây.

Nhưng mấy đại thần bên kia cũng không phải ăn chay, thấy Dương Kiếm xông tới, Tiêu Tư Kính lập tức dùng Phục ma quyền pháp mạnh mẽ ngăn cậu lại, hai thanh đao của Thiệu Trạch Hàng cũng không khách khí bổ xuống, Dương Kiếm nháy mắt đã thấp máu, ngay khi thanh máu nhấp nháy đỏ sắp chết, một luồng sáng nhu hòa bỗng rơi xuống người cậu – là skill buff lớn nhất của Phương Chi Diên, “Tiêu song dạ vũ”.

Luồng sáng chuẩn xác hạ trên mình Dương Kiếm, quả nhiên thấy Phương Chi Diên đang đứng đó không xa, vững vàng dùng từng chiêu tiếp sức cho cậu, sau đó lại dùng thêm một skill giải trừ toàn bộ trạng thái trúng độc mà Tô Thế Luân bồi vào người cậu.

Đang sắp chết thì được cứu sống khiến tâm tình Dương Kiếm cực kỳ phức tạp, Phương Chi Diên làm buff, đương nhiên nắm vững thời cơ, dù năng lực buff của Nga Mi Tranh kém Nga Mi Cầm và Ngũ Độc, nhưng hắn có thể dựa vào hai ba kỹ năng hữu hạn để bảo vệ lượng máu của đồng đội trong tình thế quyết đấu cường độ cao như vậy, khách quan mà nói, năng lực giải trạng thái khống chế của Phương Chi Diên tuyệt đối phải đứng đầu liên minh.

“Chuẩn bị mở kiếm trận đi.” Phương Chi Diên nhắn tin nhắc nhở.

Để không ảnh hưởng tới việc chỉ huy của Lưu Xuyên, Phương Chi Diên dùng cách nhắn tin cho Dương Kiếm. Phương Chi Diên đánh chữ xong liền dùng thêm một skill hồi máu liên tục cho cậu. Dương Kiếm hiểu ý, lập tức tiến lên mở chiêu cuối của Võ Đang Kiếm tông “Thất tinh đoạt mệnh kiếm trận”, cố định toàn bộ đối phương, Lưu Xuyên nhân cơ hội phá vây xông đến, bùng nổ miểu sát Đường Ngự Phong.

Trận này đánh rất kịch liệt, sau lần giao tranh tổng đầu tiên, hai đội đánh ngang lấy được cho mình một lá cờ. Đến khi giao tranh ở đường giữa lại xuất hiện hợp kích của Tiêu Dao, Dương Kiếm quả thực sợ ngây người – cái clone Thiên Không kia rõ ràng cũng là đại thần, sao ông anh lại kéo ở đâu về lắm người tài đến vậy?

Sau khi trận đấu kết thúc, Phương Chi Diên lại gửi lời mời kết bạn, Dương Kiếm tiếp tục giả chết không chấp nhận. Phương Chi Diên cười cười, offline không để ý tới cậu nữa.

Dương Kiếm thấy Phương Chi Diên off mới tới chỗ NPC mua một tấm thẻ đổi tên, đổi “Tiểu Tiện Tiện Thương Tâm” thành “Kiếm Khách Xịn Nhất Núi Võ Đang”. Dùng cái tên cũ mà ai nhận ra được thì mất mặt chết, sửa lại tên có lẽ sẽ không bị nhận ra đâu ha? Dương Kiếm lạc quan nghĩ.

Nhưng cậu lại không ngờ rằng sau khi đánh xong trận xếp hạng này, thực ra ai cũng nhận ra cậu.

Tối hôm sau có hoạt động niên thú, Phương Chi Diên liền nhắn tin trực tiếp cho cậu: “Đi đánh Niên thú không?”

Dương Kiếm giả vờ không online.

“Tiểu Tiện Tiện Thương Tâm ơi, mau vào đội đánh Niên thú nào, còn thiếu một mình cậu thôi đó.” Phương Chi Diên gửi kèm một cái icon mỉm cười.

“…” Dương Kiếm trượt tay làm đổ cả ly cà phê, cả người dính đầy nước nóng kêu oai oái.

Sau khi lau sạch cà phê, Dương Kiếm mới đen mặt đánh chữ nói: “Sao anh biết là tôi?”

Hôm qua giả chết, hai lần từ chối lời mời kết bạn trong game của Phương Chi Diên, còn cố đi mua thẻ đổi tên, nghĩ rằng mình đã che đậy quá tốt, ai ngờ Phương Chi Diên lại trực tiếp gọi tên cậu trong QQ, rõ ràng đã nhận ra từ đời nào. Còn tưởng đã che giấu rất khá, ai ngờ đội trưởng lại lột trần hết cả ra, cảm giác thực sự xấu hổ đến mức nóng cả hai má.

Cuối cùng vẫn bị Phương Chi Diên kéo vào trong group đánh Niên thủ, mọi người trùng điệp theo dẫn dắt của Lưu Xuyên đi đánh Niên thú cày trang bị, Dương Kiếm một mực yên lặng đi theo sau cả đội không nói lời nào, tận lực để khiến mình mờ nhạt hơn, cậu sợ mấy tiền bối đại thần sẽ cười nhạo mình ngu ngốc.

Nhưng ai ngờ dù cậu dè chừng không phạm sai lầm thì cũng không thể ngăn cản mấy người mù phó bản như Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân hay Đường Ngự Phong phạm sai lầm liên tục. Đánh phó bản mà gà bay chó sủa, diệt đoàn không biết bao nhiêu lần. Dương Kiếm thực sự muốn hộc máu, nhịn không được tìm Phương Chi Diên nói xấu: “Cái nhóm người này đi đánh phó bản không có chút đáng tin nào cả.”

Phương Chi Diên mỉm cười nhắn lại: “Đúng vậy, khổ cho Xuyên thần rồi, chỉ huy một nhóm đại thần còn khó hơn gánh một đám gà mờ nữa.”

Sau khi đánh Niên thú xong, Phương Chi Diên lại nhắn QQ cho Dương Kiếm: “Tết ở nhà có bận không?”

Dương Kiếm nhắn lại: “Không có gì, người thân nhà tôi không nhiều, chẳng qua ông bà năm nay lại về nước ăn Tết nên tôi ở nhà với bọn họ vài ngày.”

“Vậy là tốt rồi.” Phương Chi Diên cười nói: “Mùng Tám đội sẽ tập hợp, cậu đừng quên nhé.”

“Ừ, tôi nhớ rồi.”

Là đội phó mới của Tuyết Lang, Dương Kiếm quyết định phải biểu hiện tích cực một chút, mới mùng Năm cậu đã về Cáp Nhĩ Tân luôn. Đây là một khởi đầu mới, không thể lười biếng như trước nữa, biểu hiện thật tốt ở đội mới, đặt hết tâm tư vào huấn luyện và thi đấu – đây cũng là lời khuyên mà Lưu Xuyên để lại cho cậu.

Ngờ đâu Dương Kiếm tới quá sớm, không có ai ở đội cả, bi kịch hơn là khi cậu đi ra ngoài lại sơ ý bỏ quên chìa khóa ở nhà.

Giữa mùa đông tuyết phủ lạnh đến choáng váng, Dương Kiếm đành phải gọi điện cho Phương Chi Diên, hỏi: “Đội, đội trưởng, không có ai ở lại đội trực sao?”

Phương Chi Diên nghe cậu nói mà răng còn run lập cập đập vào nhau, nhịn không được hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?”

“Tôi, tôi đang ở cổng.” Dương Kiếm run run nói, “Không có ai ở lại à?”

Phương Chi Diên nghi hoặc nói: “Sao đến sớm thế? Chẳng phải nói mùng Tám mới tập hợp mà?”

“… Tôi nhớ nhầm ngày.” Dương Kiếm tìm cớ, không dám nói vì mình muốn biểu hiện tốt một chút nên mới đến đầu tiên.

Có điều sao cậu có thể lừa được Phương Chi Diên?

Phương Chi Diên nhanh chóng nhận ra cậu muốn tới đội trước lại phát hiện ở đội chẳng có ai, có lẽ còn quên mang chìa khóa, cũng chỉ có Dương Kiếm mới ra nông nỗi này – đã sắp 21 tuổi đầu rồi, thân cao gần mét tám, sao vẫn ngốc thế nhỉ?

Phương Chi Diên kiềm chế xúc động muốn dịch chuyển qua đó đập cậu một cái, đêm hôm khuya khoắt lái xe tới gaming house.

Xe còn chưa dừng lại, từ xa đã thấy Dương Kiếm run lập cập, xách vali ngồi một mình ngoài cổng. Tết Âm lịch là thời điểm lạnh nhất trong năm ở Cáp Nhĩ Tân, hôm nay tuyết còn chưa ngừng, hơn nữa Dương Kiếm ngu ngốc này còn ra vẻ phong độ, mặc mỗi một cái áo măng-tô – vậy mà không mặc áo lông, có đông lạnh thành thằng ngốc cũng đáng đời.

Phương Chi Diên đỗ xe vào gara, mang chìa khóa đi tới cửa, Dương Kiếm thấy đội trưởng liền đứng lên, ngượng ngùng gãi gáy, nói: “Muộn như vậy còn phiền anh chạy tới, khụ, xin lỗi.”

“Không sao, vào đi.” Phương Chi Diên tiến lên một bước mở cửa, kéo Dương Kiếm vào trong gaming house, Dương Kiếm như học sinh mắc lỗi, cúi đầu đi theo sau hắn.

Vì không có ai ở đội, cả hành lang tối đen, Phương Chi Diên mở cửa cũng chỉ bật một đèn, ánh đèn nhu hòa rải chút ấm áp xuống hành lang. Gió tuyết bên ngoài thổi lên áo măng-tô của Dương Kiếm, Dương Kiếm lạnh tới mức hắt hơi mấy cái, Phương Chi Diên nhìn lại – người này lạnh đến độ mặt cũng đông cứng đỏ bừng cả lên, bước đi thì cứng ngắc, không biết đã đợi bên ngoài bao lâu rồi.

Từ xa chạy tới Cáp Nhĩ Tân, quên mang chìa khóa lại ngại không dám nói, có lẽ đợi rất lâu đến khi tuyệt vọng mới đành gọi điện thoại cho đội trưởng. Ngốc thì ngốc nhưng tâm ý muốn tới đội đầu tiên cũng rất đáng khen. Dù gì giờ cậu cũng là đội phó Tuyết Lang rồi, cũng biết Tuyết Lang phải huấn luyện điều chỉnh đội hình trước khi bắt đầu mùa giải mới, nên mới định tới đội đầu tiên để làm quen hoàn cảnh, Phương Chi Diên nghĩ vậy cũng thấy rất vui.

Dương Kiếm đầu phủ đầy tuyết đi cùng Phương Chi Diên vào ký túc, Phương Chi Diên mở nước ấm trong phòng tắm, nói: “Mau đi tắm đã, đừng để bị cảm.”

“Ừ.” Dương Kiếm thả hành lý xuống lập tức vọt tới phòng tắm ngâm nước ấm, mãi sau mới cảm giác cả người sống lại, vừa rồi khi bước đi cậu cảm giác mình như xác sống biết đi, hai tay hai chân hoàn toàn mất hết cảm giác.

Tắm xong mặc áo ngủ đi ra, lại thấy Phương Chi Diên còn chưa đi, hơn nữa còn bật điều hòa cho ấm lên, sửa sang lại giường chiếu, rõ ràng cũng định ngủ lại đội đêm nay.

Dương Kiếm cũng không thể trơ ra nữa, chỉ xấu hổ nói: “Phiền anh quá, hay là… anh cứ về trước đi, tôi ở ký túc một mình là được.”

Phương Chi Diên ngẩng lên lại thấy, có lẽ do vừa tắm xong, Dương Kiếm vốn đông lạnh thành zombie cuối cùng cũng khôi phục lại chút sức sống, mái tóc đen ướt sũng vẫn đang nhỏ nước, hai má phiếm chút hồng hào khỏe mạnh, bộ dạng cúi đầu nhìn qua lại thấy thật dễ thương.

“Không cần khách sáo, để tôi đưa cho cậu chìa sơ cua.” Phương Chi Diên lấy mấy cái chìa khóa trong túi ra đưa cho Dương Kiếm, “Đây là chìa cổng chính, đây là của phòng huấn luyện, chìa này để mở ký túc xá, tốt nhất cậu nên để hết các loại chìa chung một chùm, mang theo bên người.”

Dương Kiếm nhận chìa khóa trong tay Phương Chi Diên, lại phát hiện có thêm một cái móc chìa khóa in hình, đó là đội huy của Tuyết Lang, Phương Chi Diên thấy cậu tò mò nghiên cứu chiếc móc chìa khóa, nhịn không được mỉm cười nói: “Đây là goods mới ra của đội, cho cậu một cái để móc chìa khóa, mang theo người cũng khá tiện.”

“Ồ.” Dương Kiếm luồn hết chìa khóa vào trong móc khóa của Tuyết Lang, cảm thấy đội trưởng thật là chu đáo.

“Cậu ăn tối chưa?” Phương Chi Diên đột nhiên hỏi.

“… Chưa.”

“Cậu cứ xếp đồ đi, tôi mua thức ăn cho cậu.”

Dứt lời Phương Chi Diên liền xoay người ra cửa, Dương Kiếm nhìn bóng người con trai đội gió đội tuyết đi mua cơm tối cho mình qua kính cửa sổ, trong lòng bỗng thấy có chút cay cay.

Thực ra lý do mình ghét anh ta rất ngây thơ, vì bị ăn vả ngay trận khai mạc mùa giải thứ Mười, đội đương kim vô địch thua 3:6 bẽ bàng trong tay đội mới, kết quả quá sức mất mặt, Dương Kiếm có cảm giác không nhấc nổi đầu lên trước mặt Phương Chi Diên… Nhưng nếu bỏ qua trận đấu ấy, bản chất con người Phương Chi Diên rất tốt, mang một đội ngũ mới toanh đi một đường vào tới tận playoffs cũng không hề dễ dàng, rất nhiều đội trưởng trong liên minh cũng thừa nhận thực lực của Phương đội, trong lòng Dương Kiếm cũng rất tán thưởng người này, chẳng qua không hạ mình nổi mà thôi.

Dương Kiếm vừa miên man suy nghĩ vừa sửa sang lại giường, quần áo mang tới cũng treo vào tủ, cậu nhận ra phần lớn quần áo mang tới Tuyết Lang đều là đồ thường với áo khoác, dường như không hợp để mặc ở Cáp Nhĩ Tân, có nên mua mấy bộ đồ giữ ấm với áo lông các thứ không nhỉ?

Đang nghĩ thì cửa bị đẩy ra, Phương Chi Diên đã về.

Hắn vừa vào cửa thì Dương Kiếm đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, cậu vốn cho rằng Phương Chi Diên chỉ ra ngoài mua cơm hộp, ai ngờ khi Phương Chi Diên bày đồ ăn ra, Dương Kiếm thực sự chấn động – cánh gà kho tàu, sườn hấp, đậu Hà Lan xào, rau cải xào tỏi, còn có một bát canh đầu cá nấu đậu hủ, có món mặn lại có cả món chay, thêm một phần cơm rang chân giò hun khói làm món chính, bày ra kín cả một bàn.

Tuy chỉ là những món lót dạ vẫn hay thấy trong các bữa cơm gia đình, nhưng Dương Kiếm đông lạnh đói chết nhìn một bàn đồ ăn hương thơm ngào ngạt vẫn không khỏi xúc động nghẹn ngào.

“Không, không cần phải mua nhiều vậy đâu, phiền anh quá.” Dương Kiếm ngượng ngùng nhìn về phía Phương Chi Diên.

“Không cần khách sáo.” Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Hơn nữa cậu nói câu này ba lần rồi.”

“…” Dương Kiếm đỏ hết cả mặt, không biết nói gì mới phải.

Phương Chi Diên đưa cho cậu đũa dùng một lần, nói: “Đói lắm rồi hả? Ăn một ít lấp bụng đi đã. Tiệm này ở ngay đường phía trên, bình thường chúng tôi cũng thường xuyên qua đó ăn cơm, không biết cậu thích ăn cái gì nên tôi mua tùy tiện thôi, nếm thử xem.”

Dương Kiếm cảm động cầm đũa, gắp một miếng sườn đưa vào miệng, được nửa đường lại ngẩng đầu nói: “Anh không ăn à?”

“Tôi ăn rồi.” Phương Chi Diên ngồi đối diện Dương Kiếm, mỉm cười nói, “Có điều thôi thì để cậu ăn một mình cũng xấu hổ, để tôi ăn với cậu một chút vậy, từng này thức ăn mình cậu chắc cũng không ăn hết được.”

Người này nói chuyện còn rất hài hước, gánh nặng trong lòng Dương Kiếm cũng giảm bớt, thoáng cười với Phương Chi Diên, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.

Sáng nay cậu đi thẳng ra sân bay, ngủ suốt chuyến bay đến cơm còn chưa ăn, bỏ hai bữa cơm, giờ bụng đói sôi ùng ục. Mãi đến khi nuốt đồ ăn nóng hổi vào bụng, Dương Kiếm mới thấy thân thể ấm hơn, hai người ăn hết đồ ăn trên bàn, Dương Kiếm tích cực chủ động thu dọn.

“Nếu ở nhà anh bận rộn thì cứ về trước đi.” Dương Kiếm nói.

“Không sao, đêm nay tôi ở lại đội với cậu.”

Thực ra khi đó Phương Chi Diên rất lo cho Dương Kiếm, dù gì cũng vừa trải qua đả kích nghiêm trọng, còn chưa biết Dương Kiếm đã vượt qua hay chưa. Có người sau khi vấp ngã sẽ uể oải không phấn chấn nổi, cũng có người sau khi trải qua khó khăn sẽ dũng cảm đứng lên, trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn hi vọng Dương Kiếm là dạng thứ hai, nhưng nhìn biểu hiện trốn tránh đủ kiểu của Dương Kiếm trong quá khứ, Phương Chi Diên thực sự không yên lòng.

Nếu đã ra giá cao mang cậu về đây, đương nhiên Phương Chi Diên muốn biến Dương Kiếm thành một thứ vũ khí sắc bén của đội tuyển Tuyết Lang, chứ không phải thứ phế vật vô dụng. Thân là đội trưởng, quan tâm chăm sóc thành viên mới cũng là chuyện nên làm. Vốn phòng này hắn ở cùng Ngô Khiêm, nhưng vì có Dương Kiếm nên hắn còn cố ý bảo Ngô Khiêm rời sang phòng bên cạnh, bố trí Dương Kiếm thành bạn cùng phòng của mình, tiện chú ý đề phòng cậu gây ra chuyện gì không lường được.

Dương Kiếm tới đội đầu tiên, Phương Chi Diên không an tâm để cậu ở lại một mình, vì vậy mới muốn ngủ lại đội đêm nay với cậu.

Nhưng thực chất Dương Kiếm lại không hi vọng Phương Chi Diên ở lại với mình, cậu chỉ muốn ở một mình để chấn chỉnh suy nghĩ của mình, ngẫm lại xem con đường sau này nên đi thế nào.

Hai người mang tâm tư lên giường ngủ, tắt đèn đã lâu nhưng chẳng ai ngủ được.

Điều kiện ở Tuyết Lang không tốt như Trường An, phòng ở của các tuyển thủ vẫn giống ký túc xá thời đi học của sinh viên, diện tích ký túc không lớn, giữa hai chiếc giường có đường phân cách, có tủ quần áo và bàn máy tính riêng. Không như Trường An, mỗi tuyển thủ sẽ có một phòng ngủ độc lập.

Trường An sử dụng chung cư làm ký túc cũng vì thu hút được rất nhiều đầu tư, phần lớn các đội tuyển mới đều chỉ dùng phòng ký túc xá bốn người ở chung, Tuyết Lang dùng phòng hai người cũng coi như có chút điều kiện rồi, cậu không nên yêu cầu quá cao mới phải… Thế nhưng, đối với một Dương Kiếm đã quen ngủ phòng riêng từ bé, bên cạnh có người, nghe được tiếng hít thở của đối phương khiến cậu không thể quen nổi, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Không biết qua bao lâu, Phương Chi Diên đột nhiên mở miệng nói: “Không ngủ được à?”

Dương Kiếm ngẩn người: “Sao anh biết?”

Phương Chi Diên cười nói: “Điều kiện bên này không tốt như ở Trường An, đội tuyển vừa mới bắt đầu nên không có nhiều tiền, tôi đoán chắc cậu ngủ không quen.”

Hắn nói vậy khiến Dương Kiếm thấy còn ngại hơn, ho khan nói: “Không liên quan tới điều kiện đâu, hồi tôi đi học cũng ở ký túc như này mà, trường học còn là phòng bốn người, bạn học giường trên còn suốt ngày ngáy… Hôm nay không ngủ được là tại… sau khi thay đổi hoàn cảnh tôi hay bị lạ giường, qua hai ngày là quen thôi.”

Phương Chi Diên cũng không vạch trần lời nói dối chuyện lạ giường của cậu, cười cười nói: “Nếu đã không ngủ được thì tán gẫu vài câu nhé.”

“Ừ.” Dương Kiếm đáp lời nhưng lại không biết phải nói chuyện gì với Phương Chi Diên.

Trong phòng rất yên tĩnh, không khí xấu hổ giằng co bao trùm, Phương Chi Diên liền chủ động phá vỡ sự trầm mặc: “Cậu biết lai lịch của đội tuyển Tuyết Lang không?”

“Không biết, phóng viên đều nói lai lịch của anh rất mù mờ, nghe qua có vẻ thần bí.”

Phương Chi Diên nói: “Ở mùa giải thứ Tư, trong liên minh có một đội tuyển tên là Huyết Vi, sử dụng đội hình hai buff là Nga Mi Tranh và Ngũ Độc Bổ thiên, có điều loại đội hình này rất ỷ lại vào giai đoạn về sau, đánh thiên về late game, trong khi đó đoàn chiến ở giải chuyên nghiệp lại thi đấu nhịp độ nhanh, giao tranh không quá một phút đồng hồ, vì thế cách chơi hai buff rất khó để phát huy uy lực. Bốn mùa giải liên tục đều chưa từng chen được một chân vào playoffs, đội trưởng nản lòng thoái chí giải tán đội tuyển, đổi nghề sang kinh doanh.”

“Sau đó thì sao?” Dương Kiếm tò mò hỏi, “Có phải người kia buôn bán sinh lời, có nhiều tiền liền quay về đầu tư vào đội tuyển Tuyết Lang? Đừng bảo người đó là sư phụ anh đấy?”

Cách chơi của sư phụ không phát huy được thực lực, buôn bán có lời thì quay về đầu tư đội tuyển, đồ đệ mang đội trở lại liên minh, tình tiết kiểu này nghe qua đúng là nhiệt huyết sôi trào, cổ vũ nhân tâm, nhất định có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết dài ngàn chương.

Nhưng Phương Chi Diên lại cười nói: “Tôi không biết người kia, chỉ nghiên cứu cách chơi này, phát hiện có ý tưởng nên lấy về dùng thôi.”

Dương Kiếm: “…”

Đội trưởng hài hước ghê ha, nói nửa ngày kết quả lại chẳng liên quan là sao?

Dương Kiếm nhịn không được hỏi: “Anh chỉ cảm thấy cách chơi này thú vị nên mang đội tới nếm thử à?”

“Ừ, năm đó đội tuyển Huyết Vi không phát huy được uy lực của cách chơi này, thứ nhất là do bốn đội mạnh khi đó rất lợi hại, bọn họ căn bản không có cơ hội ngóc đầu dậy, thứ hai là dmg trong đội không đánh kịp, dù đánh cấu máu cũng không thắng được. Tuyết Lang thì khác, tuy khả năng solo của A Kiệt và A Triết không mạnh, nhưng thần giao cách cảm của song sinh khi phối hợp đoàn chiến vẫn rất mạnh mẽ.”

Dương Kiếm tán đồng: “Đúng là cặp song sinh ấy mạnh thật, có điều tôi không phân biệt nổi ai là anh ai là em.”

Phương Chi Diên cười nói: “Ở chung lâu thì sẽ phân biệt được thôi, biểu cảm phong phú còn thường xuyên xù lông là người em, giọng điệu ôn hòa, tính tình nhã nhặn là người anh.”

“Ồ, hóa ra là thế.” Dương Kiếm cảm thấy rất mới mẻ, “Khi không cười thì hai người đó giống nhau như đúc.”

Phương Chi Diên dừng một chút, lại nói: “Thực ra tuyển thủ trong đội rất thân thiện, tính Ngô Khiêm cũng tốt lắm, lúc trước tôi hỏi cậu ta có đồng ý nhường lại chức đội phó cho cậu không, cậu ấy không nói hai câu liền đồng ý. Sau này cậu gặp cậu ấy cũng đừng thấy áy náy. Những người khác cũng vậy, không để ý mấy chuyện này đâu, tới đây thi đấu đều là vì cùng thấy hứng thú với trò chơi thôi.”

“… Ừ.”

“Còn có Lý Tố Nguyệt, tuy tính hơi lãnh đạm lại kiệm lời, có điều cô ấy cũng không phải dạng con gái ngạo mạn, chỉ không thích nói chuyện bằng miệng thôi, khi chat trong group QQ cô ấy đánh chữ nhanh lắm, cứ đọc thấy có tin gì là tối nào cũng ngồi tường thuật đủ thứ trong group ấy chứ.”

“… Ừ.”

Phương Chi Diên trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Cậu có biết ý nghĩa của cái tên Tuyết Lang không?”

Dương Kiếm nghĩ nghĩ, nói: “Vì trụ sở đội tuyển ở Cáp Nhĩ Tân, Cáp Nhĩ Tân là thành phố băng tuyết phải không?”

Phương Chi Diên cười: “Đúng một nửa thôi. Ngoài ra còn có nguyên nhân khác, từ bé tôi đã thích sói rồi, nên đặt tên đội là Tuyết Lang cũng vì hi vọng các thành viên trong đội có được sự nhạy bén và kiên quyết của loài sói, cũng như sự trung thành giống như sói vậy.”

Dương Kiếm giật mình, có cảm giác những lời này Phương Chi Diên nói ra rất có ý đồ. Sói quả thật là loài động vật trung thành, nghe đồn khi một con sói nhận định bạn đời thì sẽ sống bên bạn đời của nó đến hết quãng đời còn lại. Trung thành trong lời của Phương Chi Diên không dính líu tới tình yêu, chỉ muốn nói đến sự trung thành của các thành viên đối với đội tuyển – chỉ khi đội viên hoàn toàn trung thành với đoàn đội thì mới có thể tối đa hóa sức mạnh của đoàn đội, một đội ngũ như thế dù trải qua bao nhiêu đau khổ gian nan cũng sẽ không bao giờ tan rã.

Trường An giải tán chính là do rất nhiều tuyển thủ không có lòng trung thành với đoàn đội, khi thi đấu mọi người không phối hợp nhuần nhuyễn, căn bản không hề có cảm giác “chúng ta là một đội, là một chỉnh thể thống nhất”, mà là năm bè bảy mảng, tách rời nhau ra mà đánh, rất dễ dàng bị bắt lẻ giết sạch.

Giờ nghĩ lại, Dương Kiếm cũng nhịn không được tỉnh ra, đúng là bản thân làm đội trưởng không đủ tốt, không có năng lực thống nhất mọi người. Nghe Phương Chi Diên nói những lời này, Dương Kiếm cảm thấy cực kỳ hổ thẹn trong lòng. Dù cậu không muốn thừa nhận nhưng sự thật rành rành trước mắt, đúng là Phương Chi Diên làm đội trưởng tốt hơn cậu rất nhiều.

Phương Chi Diên thấy giường bên không có phản ứng gì, mỉm cười nói: “Dương Kiếm, tôi biết cậu vẫn còn lấn cấn chuyện Trường An, nhưng nếu cậu đã tới Tuyết Lang, thì hãy coi nơi này như một ngôi nhà mới, đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”

Dương Kiếm trầm mặc một lát mới nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Giọng nói của Phương Chi Diên cũng dịu dàng hơn: “Từ nay về sau chúng ta cùng gánh vác đội tuyển Tuyết Lang, cậu có tâm sự gì thì đều có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành đồng đội, đồng bọn tốt. Buông bỏ hết gánh nặng quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa từ nơi này, có được không?”

“… Được.”

Trong phòng tối đen như mực, ngọn đèn vàng ngoài cửa sổ rót xuống lòng đường, dù nằm trên giường cũng vẫn có thể thấy rõ những bông tuyết đang quay cuồng múa lượn đầy trời.

Trong đêm tuyết tĩnh lặng, nghe giọng nói ôn hòa của đội trưởng bên kia, nhìn tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, tâm tình Dương Kiếm cuối cũng cũng bình tĩnh lại.

Hoàn cảnh mới, cũng là khởi đầu mới.

Dương Kiếm siết chặt tay trong chăn, thầm nhủ với chính mình, ngã xuống ở đâu thì bò lên từ chính nơi đó. Dương Kiếm cậu, trước đây đã phạm phải bao tội lỗi không thể bù đắp, nhưng từ giờ cậu sẽ không tiếp tục sai lầm nữa.

Thời khắc này, cậu thực sự cảm kích Phương Chi Diên.

Nếu nói hiện tại cậu đang chìm trong vũng bùn, Phương Chi Diên chính là người đã vươn tay kéo cậu ra khỏi vũng bùn đó.

Thực ra hôm nay Phương Chi Diên cũng không nhất thiết phải ngủ cùng cậu trong ký túc của đội, thế nhưng Phương Chi Diên không chỉ đội gió tuyết đi mua cho cậu một bữa tối phong phú ngon lành, hắn còn cố tình ở lại ký túc nói chuyện phiếm cùng cậu, kiên nhẫn mở lòng cậu… Phương Chi Diên giới thiệu cho cậu từng thành viên trong Tuyết Lang, nói cho cậu nguồn gốc của chiến thuật hai buff của Tuyết Lang, nói với cậu ý nghĩa của tên và biểu tượng của đội tuyển, chắc chắn là để kéo cậu lại gần hơi với Tuyết Lang, khiến cậu dần nảy sinh lòng trung thành với đội ngũ mới toanh này.

Dương Kiếm hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ôn hòa, săn sóc và dụng tâm của đội trưởng.

Nghĩ đến đây, Dương Kiếm nhịn không được mà nghĩ thầm: Cảm ơn anh, Phương Chi Diên, vì đã cho tôi một chốn dung thân khi tôi gian khó nhất, tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu.

***

Đêm hôm đó, mãi đến rạng sáng, Dương Kiếm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Phương Chi Diên ngủ rất thính, nửa đêm bỗng nghe được tiếng “bịch” từ giường bên truyền tới, có vẻ như là âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Phương Chi Diên bật đèn nhìn thì thấy tên nào đó ở giường bên cạnh đang ôm chăn lăn trên mặt sàn.

Phương Chi Diên: “…”

Dương Kiếm lăn xuống đất vẫn ngủ rất say, có lẽ là vì chăn rất dày nên không thấy đau, Phương Chi Diên đi qua lay người cậu: “Dương Kiếm?”

Dương Kiếm hoàn toàn không phản ứng, còn ngáy nhè nhẹ.

Phương Chi Diên buồn cười nghĩ bụng, người này lăn từ giường xuống đất mà còn không tỉnh, ngủ sâu như thế nhỡ đâu bị bán đi khi đang ngủ mơ chắc cũng chẳng biết gì.

Nhìn kỹ lại thì Dương Kiếm khi ngủ không kiêu ngạo như ngày thường, mày nhăn lại tự quấn bản thân vào trong chăn, bộ dạng có chút đáng thương, rõ ràng đang gặp ác mộng, việc trong mơ khiến cậu cảm thấy lo lắng đến mức ngủ cũng nhíu chặt mày lại.

Thực ra trước đây Dương Kiếm cũng chỉ mắc chứng phản nghịch mà thôi, sau khi vấp ngã có thể tỉnh ngộ hoàn toàn, vẫn coi như vừa kịp chứ chưa muộn.

Nhìn cách sinh hoạt thì có vẻ cậu cũng không giống như những người ngoài vẫn đánh giá, ngủ mà lăn được từ trên giường xuống, Phương Chi Diên cũng đến phục cậu.

Bất đắc dĩ vươn tay ra ôm lấy cả người lẫn chăn đặt lại về giường, Phương Chi Diên mới phát hiện ra tuy Dương Kiếm cao gần mét tám nhưng lại rất nhẹ, rõ ràng trong khoảng thời gian này cậu đã gầy đi rất nhiều, còn thấy rõ được xương khớp.

Phương Chi Diên thuận tay đắp kín chăn cho cậu, vừa định xoay người, Dương Kiếm lại đột nhiên bắt lấy tay hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh, anh đừng mắng em, em biết sai rồi…”

Hóa ra mơ thấy anh trai đang mắng sao? Anh cậu ta hung ác như vậy cơ à?

Phương Chi Diên tò mò ghé lại bên tai cậu, hỏi: “Cậu còn có anh nữa à? Anh cậu là ai thế?”

Dương Kiếm mơ mơ màng màng thành thật trả lời: “Anh tôi hả? Lưu Xuyên đó.”

Phương Chi Diên: “…”

Nhìn bộ dạng ôm chăn nói mơ này, Phương Chi Diên có chút buồn cười xoa đầu cậu – Dương Tiểu Kiếm ơi cậu ngốc thế này, anh cậu có biết không?

Sáng sớm hôm sau khi Dương Kiếm tỉnh lại, thấy đội trưởng giường bên đang mỉm cười nhìn mình, Dương Kiếm có chút nghi hoặc gãi gáy, chạy vào WC soi gương, còn tưởng mặt mình có dính gì nên Phương Chi Diên mới cười, ai ngờ soi gương thì chẳng nhìn thấy gì ngoài đôi mắt thâm quầng.

Cậu hoàn toàn quên sạch chuyện lăn từ giường xuống đất rồi nói mơ.

Dương Kiếm vãn luôn muốn che giấu quan hệ giữa mình và Lưu Xuyên, sợ Phương Chi Diên biết sẽ cười nhạo cậu. Chẳng ngờ ngay ngày đầu tiên tới Tuyết Lang, cậu đã tiết lộ với Phương Chi Diên bí mật kinh người này chỉ bằng hai câu nói mơ.

[Kịch ngắn]

Khi Dương Kiếm đang ngủ mơ, lại lăn tiếp từ trên giường xuống đất, Phương Chi Diên tiến tới ôm lấy cậu, ghé xuống hỏi: “Mật mã thẻ ngân hàng là bao nhiêu?”

Dương Kiếm thành thật trả lời: “Sinh nhật tôi.”

Phương Chi Diên hài lòng cười, đắp chăn cho cậu.Hết chương 417.

ID “Thích Uống Sữa Tam Lộc” của Lộc Tường, sữa Tam Lộc (SanLu) là một nhãn hiệu sữa bột của Trung Quốc dành cho trẻ từ 1 đến 6 tuổi, logo là hình ba con hươu… éo hiểu….



Cánh gà kho tàu



Sườn hấp



Đậu Hà Lan xào


Canh đầu cá nấu đậu hủ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.