Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên mà đội tuyển Long Ngâm vứt bỏ ba điểm lôi đài tại sân nhà Trường Sa, bởi vậy cảm xúc của những cổ động viên đến hiện trường xem thi đấu rõ ràng có chút thất vọng. Nhưng ba ngày trước đội tuyển Long Ngâm cũng vừa vứt bỏ ba điểm lôi đài trước Thịnh Đường, Lưu Xuyên cũng tỏ vẻ giai đoạn này sẽ khá gian nan, khán giả điều chỉnh cảm xúc một chút, lại bắt đầu cổ vũ cho đội tuyển mình yêu thích.

Chỉ là rất nhiều fan sẽ không nhịn được mà oán giận, tại sao Xuyên đội và Dạ Sắc không lên lôi đài? Nếu hai người bọn họ lên thì rõ ràng sẽ có hi vọng thắng Hoa Hạ. Đương nhiên, Lưu Xuyên sẽ không nói những lời giải thích với fan rằng “Tôi muốn tôi luyện người mới” “Tôi là vì suy xét cho tương lai của Long Ngâm”, trong lòng hắn nắm chắc là được, không nhất thiết phải nói ra cho người khác biết.

Việc thua ba điểm lôi đài Lưu Xuyên cũng sớm dự đoán được, điều khiến hắn vui mừng là biểu hiện của Ngô Trạch Văn và Từ Sách đều rất ổn, tuy Lâm Đồng vẫn phát huy như cũ, nhưng đấu với tuyển thủ đại thần mạnh như Hứa Mạch mà cô cũng không phạm sai lầm quá lớn, liên tục tránh được khống chế của Hứa Mạch, vậy là đủ rồi.

Tuy mất ba điểm, nhưng mục đích của Lưu Xuyên lại đạt thành, vì vậy tâm tình hắn rất khoái trá, trên mặt cũng nở nụ cười.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, đoàn chiến bắt đầu.

Phía Long Ngâm là Lý Tưởng đánh tank, Tần Dạ thích khách, tổ hợp dmg Xuyên Văn, Thiếu Khuynh phụ trợ và Tiểu Dư buff; còn về phía Hoa Hạ là tuyển thủ Thiếu Lâm La Tiệp đánh tank, Lăng Đông thích khách, Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân làm dmg chủ lực, Trầm Trường Thiên phụ trợ, Bạch Vân Phi buff.

Đội hình này khiến Lưu Xuyên hơi bất ngờ, hắn cho rằng Lương Hải Tân sẽ cho Hứa Mạch đánh thích khách, dù sao Hứa Mạch vẫn luôn đánh vị trí số một, hơn nữa phát huy khá ổn định. Không ngờ đội hình đoàn chiến lại có Lăng Đông 18 tuổi, có lẽ là ý của Tạ Quang Nghị, hoặc có thể bọn họ lo lắng mình hiểu Hoa Hạ quá rõ cho nên mới bất ngờ đổi một người.

Nhưng dù sao ngoài người mới Lăng Đồng ra, Lưu Xuyên vẫn hiểu rất rõ năm người còn lại, đội hình này của bọn họ hẳn sẽ chơi đấu pháp “Khống trường từ xa”, Lương Hải Tân chơi Võ Đang Khí tông có rất nhiều kỹ năng giảm tốc, điểm huyệt các loại, là hệ pháp sư khống chế đi đường, có thể khống chế đối thủ từ xa. Lại có thêm phụ trợ chơi Võ Đang Thái cực, rõ ràng muốn chơi tiết tấu chậm giảm tốc đối thủ đến chết.

Hai thầy trò Tạ Quang Nghị và Lăng Đông đều chơi Đường Môn Ám khí, sau khi đối thủ bị giảm tốc độ, hai thầy trò sẽ lợi dụng ưu thế cự ly không ngừng ném ám khí gây rối đối thủ, đây cũng là một loại đấu pháp rất khó đối phó.

Nhưng mà…

Khóe miệng Lưu Xuyên nhịn không được mỉm cười.

Hắn hiểu Hoa Hạ quá rõ, cho nên khi hắn muốn chơi Hoa Hạ, đương nhiên cũng sẽ chơi thật tàn nhẫn.

Tô Đồng mỉm cười nói: “Xin chào mừng các bạn đã quay lại với trận đấu giữa Long Ngâm và Hoa Hạ. Đoàn chiến tranh cờ chuẩn bị bắt đầu, quý vị khán giả có thể tiếp tục dự đoán điểm số, trước mắt Long Ngâm đang thua 0:3. Là đội trưởng cũ của Hoa Hạ, liệu Xuyên thần có thể phát huy xuất sắc trong giai đoạn đoàn chiến hay không? Chúng ta cùng chờ xem!”

Trương Thư Bình nói tiếp: “Hiện tại, tuyển thủ hai bên đã chuẩn bị đăng nhập xong, chúng ta cùng nhìn xem hôm nay đội tuyển Long Ngâm sẽ chọn loại bản đồ… Thấm… Thấm Viên thâm đàm? Tôi không nhìn lầm đó chứ?!”

Khán giả cũng sửng sốt nhìn lên màn hình lớn.

Con chuột của Lưu Xuyên thực sự chỉ vào tấm bản đồ Thấm Viên thâm đàm này, sau khi dừng lại hai giây, mỉm cười ấn xác nhận.

Tạ Quang Nghị: “…”

Đội phó Tạ tỏ vẻ một lời khó nói hết.

Tô Đồng hưng phấn nói: “Đã xác nhận! Thực sự là Thấm Viên thâm đàm! Đây là bản đồ cực kỳ hiếm thấy trong các giải chuyên nghiệp!”

Trương Thư Bình im lặng một lát mới sờ mũi nói: “Lưu Xuyên cũng quá thâm độc rồi!”

Tô Đồng cười nói: “Xuyên đội chọn bản đồ này có gì đặc biệt, là cựu đội phó của Hoa Hạ, Thư Bình giải thích cho khán giả một chút đi.”

Thừa dịp game đang trong chế độ loading, Trương Thư Bình nhanh chóng giải thích: “Đây là bản đồ mà Lưu Xuyên nhắm vào đội hình của Hoa Hạ, mọi người nhìn sáu tuyển thủ của Hoa Hạ xem, trừ bỏ buff và tank, bốn người còn lại có hai Đường Môn Ám khí, một Võ Đang Khí tông, một Võ Đang Thái cực, cả bốn đều đánh tầm xa. Thái cực Võ Đang là phụ trợ khống chế, Khí tông Võ Đang vừa khống chế vừa bùng nổ, nếu như bị dính giảm tốc sẽ rất khó đánh, còn khó đánh hơn cả đội tuyển Thịnh Đường chuyên chơi diều.”

Tô Đồng bừng tỉnh: “Đúng vậy. Điểm lợi hại của Thịnh Đường là Đoạt mệnh tiễn của Đường đội có độ chính xác rất cao, nhưng đội hình biến đội này của Hoa Hạ lại có rất nhiều hệ khống chế, một khi Long Ngâm bị giảm tốc, hoặc bị điểm huyệt sẽ mãi mãi đuổi không kịp bọn họ. Trong khi đó Xuyên đội lựa chọn bản đồ này lại là bản đồ mê cung trên nước phức tạp nhất trong liên minh, nếu Long Ngâm không đuổi kịp Hoa Hạ sẽ có thể lợi dụng bản đồ mê cung để đi đường tắt.”

Trương Thư Bình cười nói: “Chính xác, ngươi giảm tốc độ của ta, không sao, ta không đuổi trực tiếp, ta sẽ đi đường vòng đánh lén. Hơn nữa, điểm đáng ghét nhất của bản đồ thủy chiến chính là sau khi vào trong nước, tốc độ sẽ bị giảm bớt, có thể coi như một dạng hiệu ứng làm chậm, mọi người cùng nhau giảm tốc thì ưu thế đội hình của Hoa Hạ sẽ không còn lại gì.”

Khán giả nghe hai bình luận viên nói rốt cục cũng hiểu rõ!

Dùng bản đồ mê cung thủy chiến để giảm tốc độ, đối phó với chiến thuật lấy “Giảm tốc khống chế” làm trung tâm của Hoa Hạ, thực sự là một cái hố rất to!

Mọi người cùng chơi giảm tốc, Long Ngâm thích, nhưng Hoa Hạ sẽ không thích.

Khó trách Tạ Quang Nghị bình tĩnh đánh một chuỗi ba chấm im lặng tuyệt đối, hiển nhiên đối với khả năng lừa người của Xuyên thần, anh không còn gì để nói.

***

Nhưng sự thật chứng minh, Lưu Xuyên còn chưa chơi đủ.

Sau khi tuyển thủ hai bên xuất hiện tại thành, Lưu Xuyên liền ra lệnh: “Trạch Văn theo tôi đi đường dưới, còn lại đi đường trên.”

Đây là muốn chia đội hình 4/2? Dù mọi người có chút nghi hoặc, nhưng mệnh lệnh của đội trưởng trên sân đấu là quân lệnh, không nghe theo quân lệnh sẽ chết thảm, vì thế mọi người đều không nói hai lời dựa theo sắp xếp của Lưu Xuyên chia đường.

Bất quá, đáp án nhanh chóng lộ ra.

Bởi vì tổ hai người Lưu Xuyên và Trạch Văn lại gặp phải cả sáu người của Hoa Hạ tại đường dưới!

Càng khiến người ta dở khóc dở cười, chính là khi đó Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đang trốn ở dưới nước, thành viên Hoa Hạ không hề phát hiện ra bọn họ. Đây cũng là nhờ vào năng lực phân tích bản đồ của Ngô Trạch Văn, trong bản đồ mê cung trên nước, cậu có thể nhanh chóng tìm được điểm mù, cùng Lưu Xuyên đứng tại nơi ánh sáng của đèn Khổng Minh đối diện chiếu không tới.

Tạ Quang Nghị muốn cả đội đi đường dưới thực ra cũng vì muốn cầu ổn. Hoa Hạ đã lấy được ba điểm lôi đài, chỉ cần thêm một lá cờ hai điểm nữa là có thể lấy được năm điểm tại sân khách, như vậy là có lời rồi.

Nhưng Lưu Xuyên cũng đã lường trước được việc “cầu ổn” của Tạ Quang Nghị.

Đối với sư đệ này, Lưu Xuyên hiểu rất rõ. Tuy hiện tại đội trưởng của Hoa Hạ là Lương Hải Tân, nhưng chiến thuật đều do Tạ Quang Nghị chỉ huy. Tính cách của Tiểu Tạ trước giờ vẫn thế, người con trai này bình tĩnh lại nghiêm túc, chưa bao giờ xúc động mạo hiểm, anh thích nhất đó là một chiến thắng ổn định.

Lưu Xuyên nắm chắc đến 90% – sáu người Hoa Hạ sẽ đi đường dưới.

Về phần tại sao không đi đường trên? Vì cờ đỏ đường dưới sẽ tạo ra ảnh hưởng mất máu, còn đường trên là cờ xanh mất mana, muốn nhanh chóng đánh ra thương tổn lớn để cướp cờ, chỉ cần buff tăng được máu thì đi đường dưới là dễ nhất. Đường trên bị mất mana sẽ không thể đánh thả phanh, nhất là đối với những môn phái chơi sát thương phép như Võ Đang Khí tông và Đường Môn Ám khí, chỉ cần thiếu mana sẽ không thể mở chiêu.

Lưu Xuyên dự đoán không sai, cả sáu người Hoa Hạ đều đi đường dưới.

Tạ Quang Nghị sợ bị sư huynh lừa chết, còn cố tình đi thêm vài bước gần khu xuất hiện cờ lệnh, tuy không phát hiện bóng người, nhưng trong lòng vẫn không quá yên tâm, nói: “Chẳng nhẽ cả sáu người bọn họ đều đi đường trên sao?”

Lương Hải Tân nói: “Hay nhỡ đâu Xuyên đội đang trốn dưới nước?”

Tạ Quang Nghị nhíu mày nói: “Với tính cách biến thái của tên đó… Nếu thực sự muốn mai phục, rất có khả năng sẽ trốn dưới nước.”

Lương Hải Tân nói: “Để tôi xuống nước xem trước nhé?”

Tạ Quang Nghị ngăn cậu lại: “Không cần, chúng ta cứ đứng đợi, ở dưới nước sẽ có hiệu quả hít thở không thông, bọn họ ở trong nước cùng lắm là mười giây là sẽ chết đuối, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà phải lên bờ. Chúng ta có sáu người đánh bọn họ sáu người, trực tiếp giao tranh tổng cũng không phải sợ.”

Vì thế mọi người của đội tuyển Hoa Hạ kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ đợi.

Thấy cờ lệnh sắp xuất hiện, nhưng dưới nước vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, lông mày Tạ Quang Nghị nhăn chặt lại – chẳng lẽ mình đã nghĩ xấu cho sư huynh rồi? Có lẽ sáu người bọn họ đều đã đi đường trên?

Tạ Quang Nghị hoàn toàn không thể ngờ, thực ra Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn thực sự đang trốn dưới nước, hơn nữa còn ở ngay sau bọn họ. Chẳng qua hai người rất thông minh cứ cách vài giây liền ngoi đầu lên lấy khí, như vậy nhân vật sẽ không bị chết đuối do hít thở không thông. Lại thêm Ngô Trạch Văn lựa chọn góc chết, là vị trí mà đội tuyển Hoa Hạ rất khó phát hiện ra, vì thế hai người vẫn ở đó vụng trộm ngụp lặn, nghịch nước vô cùng vui vẻ.

Sau một phút, cờ lệnh rốt cuộc cũng xuất hiện.

Dưới nước vẫn không có động tĩnh, Tạ Quang Nghị đợi một lát đành phải nói: “Xem ra là tôi cả nghĩ rồi, tấn công đi!”

Mọi người ở Hoa Hạ bắt đầu nhanh chóng đánh cờ đỏ, Tần Dạ, Lý Tưởng, Thiếu Khuynh và Tiểu Dư đường trên cũng dùng toàn lực đánh cờ xanh.

Ngô Trạch Văn nói: “Chúng ta không cần đi ra sao?”

Lưu Xuyên cười nói: “Chờ một chút.”

Sau một phút một giây, Lưu Xuyên vẫn nói chờ, Ngô Trạch Văn liền kiên nhẫn ngụp lặn với hắn.

Tạ Quang Nghị, Lương Hải Tân còn có thêm Lăng Đông, sát thương của ba dmg tầm xa rất cao, máu của cờ đỏ tụt xuống với tốc độ rất nhanh. Nhưng thời gian qua đi, trạng thái mất máu trên người của cả sáu thành viên Hoa Hạ cũng tăng rất nhanh.

Đúng lúc này, Lưu Xuyên đột nhiên mở miệng: “Trạch Văn chuẩn bị tấn công! Cậu kéo phụ trợ, tôi kéo buff, nhanh chóng kéo bọn họ xuống nước!”

Lời này vừa ra, Ngô Trạch Văn lập tức thả đàn bướm của mình ra, đàn bướm màu tím bay tới chỗ đội tuyển Hoa Hạ, các tuyển thủ Hoa Hạ đang công kích cờ lệnh thì mất tầm nhìn, màn hình bỗng tối đen!

Sau khi đàn bướm bay tới, Ngô Trạch Văn lập tức triệu hồi nhện độc, phun ra tơ nhện trong suốt, nhắm tới tuyển thủ phụ trợ quấn chặt! Cơ hồ trong nháy mắt, xích sắt của Lưu Xuyên cũng vung tới, móc câu màu bạc câu trúng buff của đối phương! Phụ trợ và buff một trái một phải bị Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn kéo vào trong nước.

Tạ Quang Nghị trầm giọng nói: “Dưới nước có mai phục! Cẩn thận!”

Nhưng những người đang bị mù căn bản không thấy được tình huống trước mắt, cũng không thấy rõ vị trí của chính mình lẫn lượng máu của đồng đội.

Tạ Quang Nghị nói: “Khinh công rút về!”

Nhưng khi ấn khinh công anh lại phát hiện nhân vật của mình không hề phản ứng, đáy lòng Tạ Quang Nghị phát lạnh – Lưu Xuyên đang ở đây! Bị cấm túc rồi!

Sau khi kéo buff và trị liệu xuống nước, Lưu Xuyên lập tức phối hợp với Ngô Trạch Văn mở kỹ năng – Khôi lỗi chi vũ!

Bằng tốc độ cực nhanh triệu hồi bảy con rối, khán giả căn bản không thấy được rõ sự tình trong ba giây ngắn ngủi, Lưu Xuyên liền khống chế bày con rối cấm túc toàn bộ sáu người Hoa Hạ.

Tạ Quang Nghị muốn rút cũng rút không xong, bị cấm túc tại chỗ chỉ có thể như người mù chờ thời gian hạn chế tầm nhìn kết thúc.

Thảm nhất là trị liệu và buff đang ở dưới nước, bị cấm túc trong nước hoàn toàn không thể động đậy. Trên người đã bị ảnh hưởng mất máu vài tầng, lại thêm việc trong nước không thể hít thở, máu mất đi với tốc độ đáng sợ như bị rong huyết,

Khán giả hiện trường trợn mắt há mồm nhìn một màn này.

Tuy Trương Thư Bình có cảm giác Lưu Xuyên quá thâm độc, nhưng anh cũng không thể không bội phục năng lực nắm chắc thế cục mạnh mẽ của người này.

Sau vài giây khống chế tầm nhìn kết thúc, cục diện lại biến đổi không thể ngờ.

Hai người Bạch Vân Phi và Trầm Trường Thiên phát hiện mình vậy mà lại đang ở trong nước, chưa kể không thấy rõ được xung quanh, khả năng hô hấp nhanh chóng suy giảm, cũng cho thấy nhân vật sắp chết vì hít thở không thông!

– không ổn!

Đáng tiếc bọn họ đang bị con rối cấm túc, muốn bơi lên cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lượng máu của mình điên cuồng giảm xuống. Càng đáng ghét là Ngũ Độc sau lưng kia còn nghiêm túc tăng thêm vài trạng thái trúng độc, thực sự là họa vô đơn chí.

– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Vân Phi], thủ sát!

– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Thiên Ngoại Lai Khách], song sát!

Trong thời gian con rối của Lưu Xuyên khống chế, Ngô Trạch Văn liền giết người trong nước, dùng tốc độ tay đáng sợ khiến cho buff và phụ trợ của Hoa Hạ trúng độc vài tầng, buff và phụ trợ đáng thương vừa mất máu, vừa trúng độc, lại ngạt khí, cứ như thế chết vô cùng thê thảm.

Lông mày Tạ Quang Nghị đã nhăn thành hình chữ “Xuyên”. (川)

Điều khiến anh bực bội là buff và phụ trợ của Hoa Hạ cùng chết, nhưng anh lại không hề biết đến cùng Long Ngâm có bao nhiêu người đang ở đây, chỉ có thể xác định chắc chắn có Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn vì có con rối cấm túc và trạng thái trúng độc.

Lưu Xuyên lợi dụng mê cung trên nước đánh “du kích mai phục”, vừa rồi mình vẫn quá sơ suất.

Đang nghĩ thì trước mặt đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng xanh – là ánh sáng tỏa ra từ sợi tơ trong tay Khôi lỗi sư!

Lưu Xuyên ẩn thân đi tới phía sau bọn họ từ lúc nào?

Câu trả lời dành cho Tạ Quang Nghị là bảy con rối dày đặc vây quanh bọn họ, cùng với tiếng bạo phá vang lên đinh tai nhức óc.

Đoàng –!

Đấu pháp hoa lệ nhất cộp mác Lưu Xuyên: Khôi lỗi thất sát trận!

Bằng tốc độ tay cực nhanh cùng với khả năng định vị con rối chuẩn xác, gây ra thương tổn cực cao!

Càng đáng giận hơn, Lưu Xuyên bày ra Thất sát trận xong liền lập tức xoay người chạy trốn. Lưu Xuyên trốn rất quyết đoán dứt khoát, thực sự khiến người ta hộc máu!

Rõ ràng Lưu Xuyên chạy tới bày ra trận pháp này là muốn rút máu của cả bốn người Hoa Hạ, vì sau khi trị liệu và buff tử vong, trạng thái mất máu trên người của bốn thành viên Hoa Hạ không có ai giải cho, càng ngày càng mất nhiều, trạng thái xuất huyết cứ nhân lên một lần thì lượng máu mất đi lại gấp đôi. Lưu Xuyên một chọi bốn chắc chắn đấu không lại, vì thế đương nhiên muốn dựa vào ảnh hưởng của cờ lệnh.

Vừa rồi hắn vẫn luôn ở dưới nước, vì thế trên người không xuất hiện trạng thái mất máu. Nhảy ra đánh một đợt thương tổn như thế cũng chỉ trúng trạng thái mất máu một tầng, lượng máu mất đi rất ít, có thể bỏ qua. Ngay sau khi đánh xong liền nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của cờ lệnh, hắn có thể ung dung ngồi xem chờ bốn người của Hoa Hạ bị cờ lệnh mài chết.

Đáng tiếc cho Tạ Quang Nghị, bọn họ đánh cờ lệnh chỉ còn 15%, nhưng máu của chính mình cũng chỉ còn chưa đến 15%. Lương Hải Tân lo lắng nói: “Không có buff, cứ đánh như thế chúng ta sẽ đoàn diệt… Có muốn rút lui không?”

– đúng vậy, trên người đã mất máu năm tầng, không có buff và phụ trợ, đứng ở gần cờ lệnh có thể chết vì mất máu.

Nhưng nhìn cờ lệnh chỉ còn 15% máu, giờ rút lui thực sự không cam lòng.

Buông tay? Hay vẫn nên liều chết?

Tạ Quang Nghị bình tĩnh suy nghĩ nói: “Rút đi, đánh không được đâu.”

Làm chỉ huy, dù có không cam lòng, anh cũng chỉ có thể đưa ra quyết định một cách lý trí nhất.

Tốc độ mất máu của đồng đội quá nhanh, chưa đánh xong cờ lệnh bọn họ có khi đã chết sạch. Chuyện này quá liều lĩnh, nhỡ đâu Lưu Xuyên lại từ đâu nhảy ra lấy điểm hạ gục của bốn người bọn họ, lực công kích của Lưu Xuyên tăng lên 25% thì còn ai có thể ngăn hắn lại nữa?

Tạ Quang Nghị quyết đoán hạ lệnh rút lui, mọi người trực tiếp lùi lại về thành. Muốn về thành cần chờ ba giây, ba giây sau mọi người sẽ trở về điểm hồi sinh, hồi phục đầy máu và mana. Đồng thời toàn bộ trạng thái bất lợi trên người cũng sẽ tự động thanh trừ.

Nhưng trở về thành cũng đồng nghĩa từ bỏ tranh đoạt cờ lệnh, vì muốn từ điểm hồi sinh đuổi tới điểm cắm cờ sẽ mất khoảng 30 giây, trong thời gian dài như thế, đối phương đã đánh xong nốt 15% máu còn lại trên lá cờ rồi.

Quả nhiên, sau khi Tạ Quang Nghị mang cả đội lùi về, Lưu Xuyên lập tức tâm tình khoái trá gọi Ngô Trạch Văn vẫn đang trốn dưới nước ra cười nói: “Trạch Văn, chúng ta tới làm ngư ông đắc lợi thôi!”

Trên người Lưu Xuyên chỉ dính trạng thái mất máu một tầng, trong khi đó Trạch Văn nãy giờ chỉ ở trong nước vẫn đang đầy máu. Hai người liên thủ đánh cờ, mình mất máu cũng mặc kệ, cờ đỏ chỉ còn 15%, dưới sự công kích khi Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn liên thủ bùng nổ tốc độ tay, máu rốt cuộc cũng tụt về 0, trên đỉnh lá cờ cũng viết lên hàng chữ “Đội tuyển Long Ngâm”.

Tại đường trên, Tần Dạ, Lý Tưởng, Tiểu Dư cùng Thiếu Khuynh không có ai quấy nhiễu cũng nhanh chóng lấy được cờ xanh. Lần giao tranh tổng đầu tiên của đội tuyển Long Ngâm vậy mà có thể đồng thời cướp được cả hai lá cờ.

Mọi người nhanh chóng về thành điều chỉnh, sau đó cả đội đi tới đường giữa.

Sau khi hai lá cờ bị tiêu diệt, cờ đen đường giữa sẽ lập tức xuất hiện. Đương nhiên bốn người Hoa Hạ vừa trở về thành đã biết cờ đỏ đường dưới không còn hi vọng, liền dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đường giữa, muốn cướp lấy cờ đen.

Nhưng bọn họ chủ quan ở điểm – cờ đen sẽ tạo ra trạng thái vừa mất máu vừa mất mana. Dù Long Ngâm có đến muộn, bọn họ cũng không thể nhanh chóng cướp được cờ. Nếu không trúng phải một đống trạng thái bất lợi sẽ rơi vào cục diện bị động.

Đáng tiếc, dù bọn họ đến sớm mười mấy giây, cũng chỉ có thể đứng đó đợi. Tạ Quang Nghị không am hiểu đấu pháp đánh du kích bản đồ trên nước kiểu này, Hoa Hạ vẫn chơi chiến thuật khống chế từ xa, tại mê cung quá nhiều lối rẽ, chiến thuật giảm tốc từ xa căn bản không thể phát huy tác dụng.

Ngược lại, đội tuyển Long Ngâm tại bản đồ Thấm Viên thâm đàm này như cá gặp nước.

Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cùng mai phục dưới nước, một móc câu, một tơ nhện cố ý kéo người xuống nước. Sau khi kéo xuống liền dùng con rối cấm túc, khiến đối phương ngạt nước mà chết…

Tạ Quang Nghị thực sự bất đắc dĩ, Bạch Vân Phi buff và Trầm Trường Thiên phụ trợ tức đến không phun nổi máu nữa rồi.

Đủ rồi đó! Cứ kéo chúng tôi xuống nước, nếu trong thực tế tôi sẽ bơi lên ngay!

Chỉ tiếc rằng dù là kiện tướng bơi lội ngoài đời, trong game bị kéo xuống nước rồi khống chế định thân, cũng chỉ có thể chết đuối…

Đợt giao tranh tổng thứ ba, đội tuyển Hoa Hạ không phát huy được ưu thế, còn tiết tấu của đội tuyển Long Ngâm lại ngày càng trôi chảy. Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn mai phục dưới nước, Lý Tưởng và Tần Dạ ở trên mặt đất hiệp trợ công kích. Thiếu Khuynh dùng các loại trận pháp phụ trợ giảm tốc, định thân, Tiểu Dư vui vẻ trốn ở xa bơm máu. Toàn bộ đội tuyển Hoa Hạ vậy mà lại bị kéo hết vào trong nước đánh cho đoàn diệt!

Khán giả trợn mắt há mồm, thậm chí khi đội tuyển Long Ngâm lấy được cờ đen, người xem hiện trường vẫn còn vì quá sửng sốt mà quên cả vỗ tay.

Cho đến khi màn hình lớn hiện lên tỉ số chung cuộc – 6:3.

Lúc này khán giả mới kịp phản ứng, phát ra tiếng vỗ tay và gào thét đinh tai nhức óc!

Thua lôi đài nhưng đoàn chiến lại có thể toàn thắng!

Liên tục cướp được ba lá cờ đỏ, xanh và đen! Có thể nói đây là đột phá rất lớn của đội tuyển Long Ngâm!

Hiện trường vẫn liên tục vỗ tay, camera nhanh trí chiếu lại những đoạn highlight phấn khích, nhất là hình ảnh khi Lưu Xuyên cùng Ngô Trạch Văn 2 vs 6, lợi dụng mai phục dưới nước khiến buff và phụ trợ đối phương chết đuối, lại lợi dụng thương tổn của lá cờ bức cho bốn người Hoa Hạ rút lui.

– rất phấn khích! Rất đẹp!

Hải Nạp Bách Xuyên và Mê Vụ Chiểu Trạch phối hợp ăn ý như vậy, thực sự khiến người khác sợ hãi mà than! Tiết tấu của hai người khi tấn công giống như một người dùng tay trái và tay phải, không lãng phí bất cứ chiêu thức nào, không có bất cứ xung đột kỹ năng nào. Một khắc đó, sóng não của hai người cơ hồ đã đồng bộ hoàn toàn!

Khán giả còn đang há to miệng nhìn màn hình lớn, bình luận viên Trương Thư Bình kích động nói: “Không thể nghi ngờ đây đúng là một trận đấu kinh điển! Chiến thuật phân đường 4/2 ai cũng biết, nhiều đội tuyển đều dùng, nhưng trận đấu hôm nay – Xuyên thần đã cho chúng ta thấy thế nào mới là phân đường 4/2 chân chính!”

Tô Đồng cũng kích động nói: “Đúng vậy, hai người phối hợp bức cho sáu người rút lui, ngồi làm ngư ông đắc lợi, lấy được đồng thời hai lá cờ xanh đỏ, thực sự có thể trở thành tài liệu chiến thuật kinh điển!”

Trương Thư Bình nói: “Hơn nữa, cách đánh du kích mai phục tại bản đồ thủy chiến hôm nay cũng khiến chúng ta mở rộng tầm mắt! Khả năng nắm bắt thời cơ của Xuyên thần rất tinh tế. Mọi người có thể nhìn lại, ngay sau khi tuyển thủ buff và phụ trợ mở kỹ năng để giải trạng thái cho toàn bộ đội tuyển Hoa Hạ, Xuyên thần liền ra tay trong nháy mắt, gia tăng trạng thái mất máu của toàn đội, khi mà kỹ năng trị liệu quần thể của Hoa Hạ đều đang trong thời gian hồi chiêu!”

Tô Đồng nói: “Khó trách đội tuyển Hoa Hạ vì bị hạn chế tầm nhìn và khống chế định thân liền sụp đổ. Rõ ràng Xuyên thần nắm rất chắc thế cục, anh ta biết khi nào thì nên ra tay để có thể phát huy tối đa hiệu quả của chiến thuật này, không hổ là Xuyên thần của chúng ta!”

Hai bình luận viên quả nhiên xem thi đấu muốn high, khen Lưu Xuyên không tiếc lời.

Cũng không trách bọn họ được, bất cứ ai theo dõi trận đấu này cũng sẽ bội phục năng lực chiến thuật của Lưu Xuyên.

– không hổ là Hải Nạp Bách Xuyên.

Chỉ một câu đơn giản, đủ để thể hiện địa vị của Lưu Xuyên trong lòng mọi người.

Là đấu pháp vương giả đã sáng tạo ra chiến thuật áp chế tầm nhìn, chiến thuật phân đường 4/2, chiến thuật du kích dưới nước v… v…, ngày hôm nay rốt cuộc hắn đã chứng tỏ bản thân với những người còn đang nghi ngờ.

Hắn vẫn là Hải Nạp Bách Xuyên, dù thua bao nhiêu lần, thắng bao nhiêu trận, dù người ngoài khen hắn thế nào, mắng chửi hắn ra sao, trên mặt vẫn luôn thoái mái mà tự tin mỉm cười. Năng lực chiến thuật và nắm chắc thế cục của hắn vẫn mạnh đến biến thái như lúc trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.