*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng bên cạnh, Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh một phòng. Từ Sách vừa lướt weibo vừa khó chịu, weibo chính của đội tuyển Long Ngâm được @ hơn 10000 lần, đặc biệt là trong lúc đấu lôi đài, những bình luận khen ngợi “Quỷ hút máu kia” nối đuôi nhau nhiều không đếm được. Sau khi phỏng vấn lại có một đống người repost nói “Quỷ hút máu kia hóa ra là ông hoàng tẻ nhạt” “Xin chào ông hoàng tẻ nhạt.” “Ông hoàng tẻ nhạt thật kiêu ngạo lạnh lùng” “Ông hoàng tẻ nhạt à anh không thể nói thêm được hai chữ sao? Phóng viên cũng rất vất vả mà.”
Một đống “Ông hoàng tẻ nhạt” khiến Từ Sách cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng nhịn không được rít gào: Tại sao lại thêm một biệt danh nữa hả!
Quỷ hút máu, ông hoàng tẻ nhạt, bố Jojo… Hai chữ Từ Sách khó gọi đến thế à?!
Giang Thiếu Khuynh tắm xong đi ra thấy Từ Sách đang đen mặt ngồi ở sofa xoa tay, khiến người ta nhịn không được mà nhớ tới Jojo lông xù. Giang Thiếu Khuynh lập tức đi vòng qua hắn tới bên giường, tránh cho Từ Sách đột nhiên bùng nổ lại bị vạ lây.
Nhưng Giang Thiếu Khuynh vừa dè chừng cẩn thận vòng qua, Từ Sách lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, khiến Giang Thiếu Khuynh hoảng sợ.
Nhìn ánh mắt của Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Tôi tắm xong rồi, cậu đi tắm đi.”
Từ Sách gật gật đầu, để điện thoại lại rồi xoay người đi tắm.
Giang Thiếu Khuynh vừa tắm xong đi ra, trong phòng tắm vẫn còn hơi nóng khiến gương cũng mờ, hơi sương giăng khắp phòng, trong không khí tựa hồ vẫn còn phảng phất mùi vị sữa tắm Giang Thiếu Khuynh vẫn hay dùng.
Từ Sách đứng dưới vòi sen, tâm tình giờ mới tốt lên một chút, vừa tắm rửa vừa suy nghĩ miên man…
Hắn tắm rất lâu mới xong, trên mặt còn hơi ửng đỏ không tự nhiên. Giang Thiếu Khuynh có chút nghi hoặc nói: “Sao tắm lâu thế?”
“…” Từ Sách ho khan một tiếng, nhìn qua chỗ khác nói, “Không sao.”
Giang Thiếu Khuynh cười cười nói: “Sấy khô tóc đi rồi nghỉ sớm một chút, mai còn phải ra sân bay.”
Từ Sách rầu rĩ “Ừ” một tiếng, đi tới toilet sấy khô tóc, quay lại đã thấy Giang Thiếu Khuynh nằm trên giường nhắm mắt, Từ Sách đi tới bên giường cậu ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ngủ rồi à?”
Giang Thiếu Khuynh sợ xấu hổ, dứt khoát nằm đó giả vờ ngủ.
Từ Sách rướn người lên hôn cậu một chút, nụ hôn ôn nhu ban đầu dừng ở trán, thấy Thiếu Khuynh không có phản ứng, liền lớn mật trượt theo má xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Giang Thiếu Khuynh siết chặt ngón tay trong chăn, hồi hộp đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài. May là Từ Sách không làm gì thêm, chỉ hôn cậu một chút, sau đó ghé vào tai cậu nói: “Ngủ ngon.” Sau đó liền xoay người về giường mình.
Giang Thiếu Khuynh cảm thấy tâm loạn như ma, tiếng tim đập thình thịch trong đêm tối bỗng trở nên rất rõ ràng, trên môi vẫn lưu lại nhiệt độ nóng rực, lại thêm khí tức vừa mạnh mẽ lại ôn nhu thuộc về Từ Sách, tựa như những sợi tơ gắt gao quấn quanh trái tim, khiến Giang Thiếu Khuynh nhất thời hết cả buồn ngủ.
Bản thân không hề phản cảm nụ hôn của hắn, thậm chí càng ngày càng quen với sự tồn tại của Từ Sách…
Có phải mình cũng thích cậu ta rồi không?
Trong đầu Giang Thiếu Khuynh loạn hết cả lên, trở người lại nhìn thấy ánh mắt đen đang tỏa sáng, đôi mắt giống như dã thú mai phục trong đêm, dưới ánh trăng lập lòe trong bóng tối, đáy lòng Giang Thiếu Khuynh run lên, xấu hổ nói: “Cậu chưa ngủ sao?”
Từ Sách nhìn cậu nói: “Vừa nãy cậu cũng chưa ngủ?”
Giang Thiếu Khuynh giả vờ ngủ bị phát hiện, má bỗng ửng hồng, bỗng thấy xấu hổ vô cùng. Từ Sách đột nhiên vươn tay ra, qua khoảng cách nửa mét giữa hai chiếc giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay Giang Thiếu Khuynh đang để trong chăn.
Mặt Giang Thiếu Khuynh càng đỏ hơn, nắm tay qua hai cái giường có cảm giác quá kỳ cục, như thể bọn họ là một đôi yêu nhau ngọt ngào vậy.
Vừa định rút tay về, Từ Sách lại gắt gao nắm lại, mười ngón siết chặt thấp giọng nói: “Thiếu Khuynh, chúng ta thử bên nhau có được không?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Từ Sách nói tiếp: “Cậu cũng không chán ghét tôi đúng không? Chúng ta thử bên nhau đi, nếu cậu không chấp nhận được, khi đó chia tay cũng không sao… Thiếu Khuynh, cậu cho tôi một cơ hội có được không?”
Nghe thấy giọng nói như cầu khẩn của người con trai này, Giang Thiếu Khuynh lại mềm lòng.
Cẩn thận nghĩ một chút, cảm giác nếu thử xem thì cũng không tổn thất gì. Nếu như không hợp thì cũng có thể chia tay…
Vì vậy Giang Thiếu Khuynh do dự gật đầu nói: “Vậy… vậy thử xem sao.”
Từ Sách lập tức siết chặt tay cậu, kích động nói: “Tốt quá!”
– chỉ cần cậu chịu cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ không buông tay!
Đêm đó, sau khi Giang Thiếu Khuynh ngủ, Từ Sách lập tức lấy điện thoại ra, lên mạng search lại bài đăng đã bookmark trước đó – Làm thế nào để theo đuổi bạn học thời trung học.
Từ Sách comment một câu phía dưới: Cảm ơn chủ thớt, chúng tôi bên nhau rồi.
***
Đêm xuống, Lý Tưởng và Tần Dạ, Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh đều trình diễn mấy màn ôn nhu ân ái, Lưu Xuyên bên này lại vô cùng buồn bực.
Sau khi trở về khách sạn, Ngô Trạch Văn trả lời một cuộc điện thoại, Lưu Xuyên nhàm chán đi tắm trước, tắm xong đi ra vẫn thấy Ngô Trạch Văn nói chuyện, Lưu Xuyên lại nhàm chán mở máy tính ra xem video thi đấu. Kết quả là 40 phút sau xem xong video… Ngô Trạch Văn vẫn đang gọi điện thoại!
Lưu Xuyên không được ai đó quan tâm nhất thời nổi giận đứng lên nói: “Gọi cho ai mà lâu thế?”
Ngô Trạch Văn lấy tay đè lại loa trong điện thoại, ngẩng đầu nói: “Sư phụ của tôi.”
Sau đó lại cầm điện thoại nói chuyện tiếp.
Lưu Xuyên nhíu mày, không khách khí đi tới giựt điện thoại nói vào trong loa: “Trương Thư Bình, nói cái gì mà lắm thế cả tiếng đồng hồ còn chưa xong! Trạch Văn nhà tôi buồn ngủ rồi!”
Trương Thư Bình ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Lưu Xuyên, nghi hoặc nói: “Trạch Văn, cậu ở cùng với Xuyên đội sao?”
Ngô Trạch Văn đi tới bên cạnh nói: “Vâng, sư phụ đừng để ý đến anh ta, nói tiếp đi.”
Trương Thư Bình có chút sửng sốt, trong ấn tượng của anh, Xuyên đội ở trong lòng đội viên rất có uy tín, cũng luôn tỏ ra đứng đắn trước mặt đội viên. Trước đây khi còn ở Hoa Hạ, mọi người đối với hắn vừa kính trọng vừa sợ sệt, chưa từng có ai dám phản bác trước mặt hắn, tiểu đồ đệ lại lớn gan nói ra câu đại nghịch bất đạo “Đừng để ý đến anh ta”, chẳng lẽ không sợ bị đội trưởng mắng sao?
Trương Thư Bình còn chưa phục hồi tinh thần, liền nghe thấy tiếng động trong điện thoại, nhưng sau đó trong tai lại rõ ràng nghe thấy tiếng Lưu Xuyên: “Trương Thư Bình, anh với Trạch Văn nói cái gì vậy hả, nói một giờ rồi, sao anh lắm lời vô nghĩa thế?”
Hiển nhiên là Lưu Xuyên đã lấy được điện thoại, Trương Thư Bình cười nói: “Không phải cậu bảo tôi nhận Trạch Văn làm đồ đệ sao? Tôi đang dạy dỗ đồ đệ tôi, cậu lắm lời như vậy làm gì? Trả di động cho cậu ấy đi, thầy trò chúng tôi trao đổi tâm đắc liên quan quái gì đến cậu.”
“…” Lưu Xuyên buồn bực trả lại điện thoại cho Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn liếc nhìn Lưu Xuyên, lại xoay người sang bên cạnh tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Mười phút sau, cuối cùng Ngô Trạch Văn cũng nói chuyện xong, tắt di động, Lưu Xuyên lập tức nhào qua ôm lấy cậu, mặt đầy khó chịu nói: “Trương Thư Bình suốt ngày lảm nhảm, em nói chuyện với anh ta làm gì?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Anh ấy nói về những vấn đề của tôi trong trận đấu hôm nay, đấu pháp của tôi còn chưa đủ thành thục, sư phụ dạy tôi thêm chút kỹ xảo… Tôi cũng hỏi thêm anh ấy về cách phối hợp trang bị, cảm giác cách phối trang bị hiện tại chưa đạt hiệu quả tối ưu.”
Rõ ràng hai thầy trò chỉ trao đổi đấu pháp của Ngũ Độc Cổ sư, nhưng Lưu Xuyên vẫn thấy khó chịu trong lòng, hừ một tiếng, ôm chặt lấy Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn trầm mặc một lát mới ngẩng đầu lên hỏi: “Đừng nói là… Anh ghen đấy nhé?”
Lưu Xuyên bị vạch trần lập tức nghiêm trang nói: “Không phải, tôi chỉ thương cho tiền điện thoại của em thôi! Nói chuyện hết tận hơn một tiếng, lại còn là ngoại mạng, chắc chắn điện thoại em sẽ hết tiền.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Đẳng cấp nói dối không chớp mắt của Lưu Xuyên nhất định cũng đạt thần cấp, nhìn bộ dạng mặt dày chết không thừa nhận của hắn, đáy lòng Ngô Trạch Văn vừa bất lực vừa ấm áp – Lưu Xuyên vậy mà cũng sẽ ghen, vậy nghĩa là anh ấy rất để ý tới mình.
Xuyên thần nổi cơn ghen, trong mắt Ngô Trạch Văn lại rất đáng yêu, vì vậy tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, chủ động kiễng mũi chân, tiến gần tới môi hắn hôn một chút, xem như an ủi 70 phút mình không để ý hắn.
Lưu Xuyên được an ủi lúc này tâm tình mới tốt lên, ôm lấy Ngô Trạch Văn nhiệt tình hôn lại.
Hai người đang tình nồng ý mật, di động Lưu Xuyên lại vang lên, Lưu Xuyên buông Trạch Văn ra, khó chịu cau mày cầm lấy điện thoại, vậy mà lại thấy tin nhắn từ Lý Tưởng: “Sư phụ, anh nghĩ tôi có đánh bại được Tần Dạ không?”
Lưu Xuyên: “…”
Nhìn thấy cái tin nhắn quấy rầy hai người đang thân mật, Lưu Xuyên hận không thể vọt tới phòng bên cạnh ném đồ đệ ngu ngốc ra ngoài!
Lưu Xuyên nhanh chóng đánh một câu: “Cậu uống nhầm thuốc à?”
Lý Tưởng không nhắn lại nữa.
Lưu Xuyên chắc chắn Lý Tưởng uống nhầm cái gì rồi, sao tự nhiên lại muốn đánh bại Tần Dạ?!
Phòng bên cạnh, Tần Dạ thấy Lý Tưởng cúi đầu gửi tin nhắn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Sao rồi? Xin giúp đỡ xong sư phụ cậu nói gì?”
Lý Tưởng buồn bực nói: “… Anh ấy mắng tôi một trận.”
Tần Dạ mỉm cười ghé vào tai Lý Tưởng nói: “Đừng quấy rầy cậu ta, cậu cứ tiếp tục cố gắng, đánh bại được tôi rồi nói tiếp.”
Lý Tưởng bị anh trêu trọc vừa phấn khởi vừa chán đời, hận không thể lập tức biến thân trở thành Thiếu Lâm đệ nhất liên minh, hung hăng đánh bại Tần Dạ, sau đó đè Tần Dạ thích trêu trọc người khác này ra làm ngay tại chỗ.
Mà tên đầu sỏ Tần Dạ lại không có chút mảy may áy náy.
Lý Tưởng là người có chí tiến thủ, đây cũng là điều anh thích nhất ở Lý Tưởng. Từ khi còn là con gà sống không quá mười giây dưới tay anh, tới giờ có thể ở thời khắc mấu chốt bảo vệ anh như một tuyển thủ chuyên nghiệp, Tần Dạ biết, thực ra Lý Tưởng đã phải cố gắng rất nhiều.
– có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu thực sự có thể đánh thắng tôi. Đến khi đó, tôi sẽ ở bên cậu.
– đương nhiên, nếu cậu vẫn ngu ngốc không đánh lại được tôi… Tôi sẽ suy xét nhường cậu một chút.
– ai bảo trong lòng tôi cũng có cậu cơ chứ? IQ không bằng, hành động lại lề mề, tỏ tình xong còn muốn tôi chủ động, thật sự khiến người ta sốt ruột!Hết chương 247.
Lý Tưởng muốn đè người ta ra làm gì cơ? ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Anw, chương này đọc đoạn Từ Sách khẩn khoản mà thấy thương, haiz mình vẫn hay bảo Từ Sách là chó điên luôn kiêu ngạo mạnh mẽ, nhưng trước mặt người mình thích vẫn để lộ ra sự lo lắng và tự ti. Đọc vừa thương vừa thích. Đàn ông tốt, quả nhiên đi yêu đàn ông hết rồi. Щ(º̩̩́Дº̩̩̀щ)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]