Thấy Lâm Đồng nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, Ngô Trạch Văn quay đầu lại hỏi "Cậu không tin?"
Lâm Đồng mỉm cười nói "Không, chỉ là cảm thấy bất ngờ đến nỗi không dám tin thôi, cậu chơi môn phái nào? Có hay đánh cạnh kỹ trường không?"
Ngô Trạch Văn nói "Có, chiến giới bảy rồi."
"..." Lâm Đồng nghe mà trượt chân suýt chút là té nhào, vẻ mặt hết hồn nhìn Ngô Trạch Văn "Chiến giới bảy? Thiệt không đó?"
Chơi Võ Lâm ai cũng biết, chiến giới bảy đa số đều là tiêu chuẩn chuyên nghiệp, Ngô Trạch Văn đàn dương cầm rất giỏi Lâm Đồng hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao học nhiều năm như vậy, chỉ cần chăm chỉ một chút kiểu gì cũng sẽ có thành tích. Nhưng... đến cả chơi game mà cũng lợi hại tới vậy thật sự khiến người ta rất là bất ngờ... Nhắc mới nhớ, không phải "mẫu học bá" đa số đều chán ghét mấy kiểu game gủng như này sao? Mấy đứa học giỏi không phải là nên cảm thấy chơi game là một kiểu sa đọa tâm hồn sao?
Ngô Trạch Văn vậy mà lại chạy đi chơi game, còn đánh tới chiến giới bảy, thực sự khiến người ta không thể nào tin nổi.
Ngô Trạch Văn thật lòng nói "Là thật, không gạt cậu."
Lâm Đồng thấy bộ dáng thành thật của Ngô Trạch Văn không giống nói đùa, liền bảo "Vậy cậu cho tớ ID game của cậu đi, trở về tớ thêm hảo hữu cậu, chúng ta cùng pk mấy ván. Tớ cũng lên tới chiến giới bảy rồi, cơ mà là chuyện nửa năm trước, cùng mấy đứa bạn quen đánh lên, về sau tụi nó toàn afk không chơi nữa, còn mỗi mình tớ, ngày thường ghi danh xếp đội pk toàn gặp phải mấy tên heo đội hữu."
Lâm Đồng vừa nói vừa lấy di động của mình ra, Ngô Trạch Văn đọc ID game của mình cho cô nàng lưu lại, hai người cũng sẵn tiện lưu số di động của nhau.
Đúng lúc này, di động của Ngô Trạch Văn đột nhiên vang lên, màn hình biểu hiện người gọi đến là Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn liền bước sang một bên nghe điện thoại.
Điện thoại vừa mới kết nối, bên tai liền vang lên giọng nói trầm ấm của Lưu Xuyên "Cậu ở đâu đấy? Vẫn đang cùng Lâm Đồng à?"
Ngô Trạch Văn nói "Ừ, đang đứng chờ ở trạm xe bus."
Lưu Xuyên nói "...Trời sắp tối rồi thấy không, mau về nhà đi, về tới nhà rồi thì gọi điện thoại báo cho tôi."
Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ, về nhà rồi tôi gọi cho anh."
Vừa mới cúp điện thoại, Lâm Đồng liền tò mò xáp tới hỏi "Có phải bạn gái gọi điện kiểm tra không? Giục cậu về nhà à?"
Ngô Trạch Văn nghe vậy hai lỗ tai ửng đỏ, vội nói "Không phải vậy."
Lâm Đồng nhìn cậu bật cười, nói "Thôi, chuyến của tớ tới rồi, đi trước hen, bữa khác nói chuyện sau." Nói xong liền bước nhanh về phía xe bus, len theo dòng người chen chúc lên xe, sau khi ổn định chỗ ngồi còn nhìn ra cửa sổ vẫy tay chào Ngô Trạch Văn.
Đợi xe bus chạy đi, Ngô Trạch Văn mới xoay người đi bộ về phía trạm điện ngầm.
***
Nửa tiếng sau, Ngô Trạch Văn về đến nhà, vừa vào cửa liền bắt gặp mẹ mình đang ngồi ở phòng khách mở tivi xem phim cách mạng—— khác với mấy bà mẹ nhà người ta thích xem phim Hàn, phìm tình cảm gia đình lâm li bi đát để rồi ngồi khóc sướt mướt, mẹ Phùng thích nhất là xem các phim cách mạng. Tivi lúc này đang chiếu đến một đoạn gay cấn mạo hiểm, nữ chính làm nội ứng cùng nam chính đang đào vong, trong phòng khách vang lên từng đợt tiếng súng nổ ầm ĩ...
Ngô Trạch Văn đứng ở thềm cửa thay dép lê ở nhà, sau đó mới đi vào phòng khách hỏi "Mẹ ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Phùng Đan cầm remote chỉnh âm lượng nhỏ xuống một chút, đứng dậy bước qua vỗ vai con trai mình "Con rất tuyệt, con trai."
Kết quả trận chung kết Tiết Tấu Đại sư được phía tổ chức công bố trên mạng, mẹ Phùng hiển nhiên là đã tra xem từ sớm, nói không chừng lúc chiều cũng đã xem trực tiếp trận đấu trên mạng.
Ngô Trạch Văn nói "Hôm nay may mắn đoạt được quán quân... À phải rồi, mấy hôm trước con được chia tiền thưởng cúp quán quân giải đấu liên trường, hiện tại trong tay có khoảng ba mươi ngàn tệ, con tính mua cho mẹ ghế massage, với lại đổi cái notebook mới cho mẹ nữa, cả máy giặt trong nhà cũng phải đối mới... Số tiền còn lại để dành năm nay ăn tết."
Phùng Đan nhìn bộ dạng thật lòng liệt kê tính toán mua này mua kia của con trai mình, đáy lòng đột nhiên chua xót, nhịn không được vươn tay xoa nhẹ lên tóc Ngô Trạch Văn, nói "Đừng có nghĩ mua cho mẹ không thế, con cũng trưởng thành rồi, nên suy nghĩ cho mình nhiều một chút."
Ngô Trạch Văn nói "Con không có cái gì muốn cả, mua cho mẹ máy tính mới với ghế massage thôi là được rồi."
Phùng Đan cười khẽ "Được rồi, hiếu thảo của con mẹ nhận, hôm này chúng ta cùng nhau đi mua, số tiền còn lại con giữ để tiêu xài đi. Hiện tại con vẫn còn dến trường, không cần vội cho mẹ tiền, dạo trước mẹ vừa được tăng lương, trong tay cũng còn một số gửi ngân hàng. Khi nào cần tiền cứ nói với mẹ một tiếng, biết chưa?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Umh, con biết rồi."
Phùng Đan tạm dừng một lát, lại nói "Nếu có tâm sự cũng có thể nói cho mẹ nghe, ba của con mất sớm, trên đời này cũng chỉ có mẹ là người thân duy nhất của con, giữa hai mẹ con với nhau thì không nên giấu diếm cái gì, nghe chưa?"
Ngô Trạch Văn lại gật đầu.
Phùng Đan mỉm cười vỗ nhẹ vai cậu "Con trai lớn rồi, có bí mật không muốn nói ra... Ai mẹ cũng không ép con. Thôi, ngoài trời vẫn đang lạnh, con trở về phòng tắm cho ấm đi."
Ngô Trạch Văn "Dạ" một tiếng, xoay người về phòng chuẩn bị tắm rửa, Phùng Đan đã giúp cậu mở máy nước nóng từ trước, Ngô Trạch Văn tắm một hồi nước ấm, cả người đều nhẹ nhàng thoải mái.
Tắm xong, cậu mới sực nhớ tới di động để quên trong phòng khách... Tiêu rồi, đã hứa là sẽ gọi cho Lưu Xuyên sau khi về nhà, nào ngờ vừa về tới bị mẹ hỏi han vài ba câu lại quên béng chuyện này đi mất.
Có khi nào không thấy mình gọi, Lưu Xuyên sẽ gọi ngược lại không?
Đúng lúc này, di động của Ngô Trạch Văn đặt trên bàn phòng khách đột nhiên vang lên, Phùng Đan cầm lên nhìn, thấy người gọi tới tên là Lưu Xuyên.
Phùng Đan bấm nghe điện thoại, vừa nối máy liền nghe thấy một giọng nam trầm ấm êm tai vang lên "Trạch Văn, cậu về tới nhà chưa? Bảo cậu gọi điện báo cho tôi mà cậu quên rồi đúng không? Đừng bảo trễ như vậy còn muốn đưa Lâm Đồng về đến tận nhà..."
Phùng Đan phì cười nói "Bác là mẹ Trạch Văn."
"..." Lưu Xuyên nháy mắt xấu hổ gần chết, sờ sờ mũi cười gượng nói "Cháu chào dì ạ, cháu là bạn của Ngô Trạch Văn, thấy cậu ấy trễ vậy còn chưa về nên có hơi lo lắng, sợ là giữa đường xảy ra chuyện gì cho nên mới gọi đến hỏi một tiếng..."
Nói đến đây, không hiểu sao Lưu Xuyên cảm thấy cả người đều chột dạ, có trời mới biết cú điện thoại này gọi tới là do lo lắng hay là do... ghen tị. Vừa nghĩ đến cảnh Ngô Trạch Văn ngồi tán gẫu với Lâm Đồng về chuyện hồi trước, hay là về âm nhạc vân vân Lưu Xuyên đã cảm thấy cả người đều khó chịu, cảm giác giống như một món bảo vật quý giá bị mình ôm vào trong lòng che chở sắp sửa bị người khác đoạt đi vậy, làm cho trong lòng anh tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Phùng Đan dịu dàng mỉm cười, nói "Ừ, cảm ơn cháu đã quan tâm, Trạch Văn nó đang tắm, chờ nó tắm xong rồi bác bảo nó gọi lại cho cháu nhé?"
Lưu Xuyên vội nói "Dạ vâng, cảm ơn dì."
Ngô Trạch Văn tắm xong bước ra ngoài, thấy mẹ mình vẫn đang ngồi xem tivi trong phòng khách, vừa thấy cậu bà liền mỉm cười cầm di động đưa qa "Mới nãy có cậu tên Lưu Xuyên gọi tới, nghe giọng có vẻ như rất lo lắng cho con, bảo con tắm xong gọi lại cho cậu ta."
Lồng ngực Ngô Trạch Văn giật thót một cái, nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, trong lòng cậu không hiểu sao đột nhiên trở nên khẩn trương...
"...Con biết rồi." Ngô Trạch Văn ra vẻ bình tĩnh đưa tay nhận di động trong tay mẹ mình, sau đó xoay người trở về phòng ngủ, cũng khép cửa lại.
***
Trở về phòng, Ngô Trạch Văn gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên, thông báo mình đã bình an về tới nhà, sau đó mở máy tính lên mạng vào game.
Máy tính này là cái laptop cũ dùng hồi trước, bởi vì bàn phím bị hỏng nên vẫn để ở nhà đó giờ, sau mẹ cậu cầm nó đi sửa lại, bây giờ có thể dùng bình thường. Chẳng qua máy tính này đã rất cũ, mua nhiều năm về trước cho nên cấu hình rất kém, chạy game kiểu 3D như Võ Lâm có chút ì ạch chậm chạp, hơn nữa chỉ có thể chỉnh hiệu quả hình ảnh thấp nhất, biến thành hoa cỏ cây cối ven đường thô ráp không khác gì cắt giấy...
Ngô Trạch Văn tiến vào cạnh kỹ tràng Võ Lâm, liền nhìn thấy thông báo thêm hảo hữu——
Người chơi [ Ngô Đồng Mộc ] @Khu 6 Điện Tín, giới tính [ Nữ ], môn phái [ Cái Bang ], cấp bậc [ 70 cấp ] xin thêm ngài làm hảo hữu.
Ngô Trạch Văn đồng ý cũng thêm ngược lại, liền thấy Lâm Đồng nhắn tin qua "Trạch Văn phải không?"
Ngô Trạch Văn đánh chữ nói "Ừ."
Lâm Đồng nói "Cậu onl vừa lúc, chúng ta pt xếp hàng đi." Vừa nói vừa mời Trạch Văn vào đội.
Ngô Trạch Văn nói "Laptop tôi đang dùng cấu hình rất kém, đánh xếp hạng không nổi đâu."
Kỳ thật là do Ngô Trạch Văn sợ mình vừa vào liền lag hay delay mà liên lụy đến đội hữu, bởi vì đánh xếp hạng cần nhất là cả đội phối hợp với nhau.
Lâm Đồng tỏ vẻ đã hiểu "Ồ thế thôi vậy, đi lôi đài pk mấy ván?"
Ngô Trạch Văn nói "Ok."
Lâm Đồng nóng lòng muốn pk với Ngô Trạch Văn như vậy là bởi vì cô nàng vẫn như cũ không tin Ngô Trạch Văn có thể đánh lên chiến giới bảy.
Chiến giới bảy gần như là bầu trời của tuyển thủ chuyên nghiệp, 70% dân cư ở đây đều là clone các kiểu của các tuyển thủ đại thần! Tuy là cũng có một số thành phần cao thủ không hứng thú gì với giới chuyên nghiệp, hoặc là vì các loại nguyên nhân không thể tham gia thi đấu, nhưng số người này thật sự không nhiều lắm...
Còn Lâm Đồng, có thể đánh lên chiến giới bảy là bởi vì lúc đó trong đội của cô có 2 người bạn cao thủ rất lợi hại kéo điểm cho, hơn nữa bản thân cô nàng tốc độ tay cũng rất nhanh, phản ứng lại nhạy bén, cho nên mới có thể xông lên tới chiến giới bảy.
Bởi vậy nên Lâm Đồng rất kinh ngạc, Ngô Trạch Văn đánh kiểu gì lên được tới chiến giới bảy? Có phải là cũng có cao thủ kéo lên như mình hay không?
Cho nên Lâm Đồng mới đòi pk luận bàn, xem thử trình độ của Ngô Trạch Văn rốt cuộc là tới đâu.
Ngô Trạch Văn tiến vào lôi đài mà Lâm Đồng lập sẵn, nhìn một cái liền thấy Cái Bang đứng ở giữa lôi đài.
Nhân vật của Lâm Đồng tên là [ Ngô Đồng Mộc ], là một nữ Cái Bang hình thể nữ tính trưởng thành, dáng người cao gầy. Trang phục của Cái Bang trong game đi theo phong cách phóng khoáng, hơn nữa để phù hợp với đặc tính "không có tiền" của Cái Bang, quần áo đa số đều theo kiểu vá ghép các mảnh vải lại với nhau. Cơ mà vì suy xét về mặt mỹ quan tổng thể, tổ thiết kế tảng phục của Võ Lâm cũng hao phí rất nhiều tâm sức sáng tạo ra phong cách riêng cho Cái Bang, "vừa rách vừa nát nhưng lại mang theo một kiểu hào khí của hiệp sĩ giang hồ". Ngô Đồng Mộc mặc toàn thân trang bị tím cấp 70, sử dụng vũ khí là thần võ cam của Cái Bang "Thương Long", từ xa trông lại thoạt nhìn quả thực rất có khí thế "nữ nhi không thua anh hào".
Ngô Trạch Văn điều khiển nhân vật bước lên lôi đài, Lâm Đồng lập tức phát một đống biểu tình kinh ngạc trên kênh phụ cận "Sao cậu lại chơi acc nữ?"
Nhìn nữ nhân vật Ngũ Độc eo thon chân dài trước mặt, lại liên tưởng đến vẻ mặt vô cảm của nam sinh ở bên kia máy tính, Lâm Đồng liền nhịn không được muốn cười, đối lập thực sự là một trời một vực na...
Ngô Trạch Văn cũng không để ý lời này, cậu click chuột vào nút chuẩn bị, nói "Đánh thử xem sao."
Lâm Đồng cũng không khách khí ấn nút chuẩn bị.
Lâm Đồng chơi Cái Bang chưởng, là lưu phái cận chiến có tính công kích bạo lực lại hung tàn, chiêu thức trung tâm là "Hàng Long Thập Bát Chưởng", bên cạnh đó có rất nhiều kỹ năng liên quan đều mang theo chữ "Long". Vừa mới bắt đầu, Lâm Đồng liền dùng thức khinh công "Giao Long Xuất Thủy" bật nhảy đến trước mặt Ngô Trạch Văn, tiếp nối là một chiêu "Đồng Long Chưởng" đánh thẳng về phía ngực của Ngũ Độc, một bộ liên chiêu tiếp nối liền mạch lưu loát, khí thế lại dũng mãnh phi thường, có thể nói là phát huy vô cùng nhuần nhuyễn đặc tính khí phách của Cái Bang chưởng.
Ngô Trạch Văn cũng rất chuyên tâm ứng phó, trước gọi độc thiềm ra cưỡng chế hấp thụ sát thương, còn bản thân mình thì khinh công nhảy về phía sau kéo giãn khoảng cách.
Lâm Đồng mặc kệ độc thiềm chắn phía trước, một mực lao về phía Ngũ Độc, vung tay "Long Đằng Hổ Dược" lại thêm "Long Khiếu Cửu Thiên", cắt đứt dường lui của Ngô Trạch Văn.
Lúc này Ngô Trạch Văn mới phát giác Lâm Đồng đích thực là một cao thủ, đây cũng là lần đầu tiên cậu pk với Cái Bang chưởng, trong lúc bất giác cũng bị phong cách hùng hổ của Lâm Đồng kích ra ý chí chiến đấu, tốc độ tay cũng vô thức tăng lên, cậu trước hiến tế độc thiềm sau đó triệu ra nhện lôi đối phương đi, cũng đánh ra Thiên Chu Vạn Độc Thủ chồng ba tầng trúng độc lên người đối phương!
Lâm Đồng trúng độc, thanh máu và mana không ngừng tụt xuống nhưng hoàn toàn không làm tụt giảm khí thế của cô nàng, tiếp tục rượt theo Ngô Trạch Văn đánh hết sức bạo lực.
Hai người đánh suốt một phút đồng hồ trên lôi đài, cuối cùng Ngô Trạch Văn thua cuộc, tuy nói laptop cũng ảnh hưởng phần nào đến trình độ của cậu, nhưng loại bỏ các nhân tố ngoại tại này, cậu không thể không thừa nhận trình độ đấu đơn của Lâm Đồng thực sự rất mạnh.
Ngô Trạch Văn đánh chữ khen ngợi "Rất lợi hại."
Lâm Đồng đáp lại bằng một loạt biểu tỉnh cười toe toét "Cậu thắng tôi Tiết Tấu Đại Sư, tôi thắng lại cậu lôi đài, coi như chúng ta huề nhau thôi. Cơ mà dựa vào tốc độ tay của cậu, luyện tập thêm một thời gian nữa đánh lại có khi tôi không phải là đối thủ của cậu."
Tốc độ tay căn bản của Ngô Trạch Văn vốn dĩ khá cao, chỉ cần chịu chăm chỉ luyện tập chắc chắn sẽ có tiến bộ. Nhìn tài khoản của cậu ta là ở Khu 7 Điện Tín, server này cũng chỉ mới mở ra gần nửa năm, người này rõ ràng cũng chỉ mới tập chơi dạo gần đây, là kiểu tân thủ đang trên đường dần dần tiến bộ, còn Lâm Đồng ở Khu 6 chơi cũng đã gần một năm rồi, có thể xem như lão thủ. Lão thủ pk với tân thủ mà đánh thành cục diện suýt hòa như vậy, nói thật, cá nhân Lâm Đồng không cảm thấy mình lợi hại hơn Ngô Trạch Văn chút nào, bởi vì không gian trưởng thành của Ngô Trạch Văn rộng lớn hơn cô nhiều lắm.
Hai người đang tán gẫu thì đột nhiên khung tán gẫu của Ngô Trạch Văn xuất hiện dòng thông báo từ hệ thống——
Hảo hữu [ Thanh Phong Đạo Trưởng ] đã lên mạng.
Hảo hữu [ Sách Mã Giang Hồ ] đã lên mạng.
Giang Thiếu Khuynh với Từ Sách đồng thời lên mạng, chắc là đang ở cạnh nhau nhỉ... Ngô Trạch Văn gửi tin nhắn hỏi thử "Thiếu Khuynh? Anh với Từ Sách đang ở Trường Sa à?"
Giang Thiếu Khuynh trả lời "Ừm, bên kia trang trí vừa mới hoàn thành, nên Từ Sách sang đây cùng tôi đi xem xét nghiệm thu, nếu không thành vấn đề thì báo lại cho Xuyên đội thanh toán chốt khoản tiền công, tôi có chụp lại ảnh mấy gian phòng, tí nữa share cho mọi người xem."
——Hảo hữu [ Lưu Danh Bách Thế ] đã lên mạng.
Ngô Trạch Văn có chút kinh ngạc, Lưu Xuyên cũng lên? Là Giang Thiếu Khuynh gọi anh ấy onl sao?
***
Lưu Xuyên mở danh sách hảo hữu, thấy Ngô Trạch Văn cũng đang trên mạng, liền nhắn qua hỏi "Trạch Văn, cậu ở lôi đài làm gì đấy?"
Lưu Xuyên mở danh sách hảo hữu xem vị trí của Ngô Trạch Văn, lúc này đang ở lôi đài trong Võ Lâm Đại Hội, Lưu Xuyên bấm chọn "Đi theo" xem thử, bởi vì lôi đài của Lâm Đồng không có đặt pass cho nên Lưu Xuyên bấm một cái liền vọt thẳng vào ghế khán giả, sau đó thấy được... một nữ Cái Bang đang cùng nữ Ngũ Độc của Ngô Trạch Văn đứng trên lôi đài tán gẫu, ID là Ngô Đồng Mộc.
Ngô Đồng Mộc? Chẳng lẽ...
Lưu Xuyên lật đật nhắn tin cho Ngô Trạch Văn hỏi "Đừng nói người này là Lâm Đồng nha?"
Ngô Trạch Văn nói "Là cô ấy."
Lưu Xuyên "..."
Ngô Trạch Văn lại nói "Phải rồi, chiến đội của chúng ta còn thiếu người phải không?"
Lưu Xuyên "Thiếu thì đúng là thiếu thật... Cậu tính làm gì?"
Ngô Tr ạch Văn nói "Mới nãy tôi vừa pk với Lâm Đồng mấy trận, cô ấy khá lợi hại, hay là anh thử hỏi xem cô ấy có hứng thú gia nhập chiến đội của chúng ta hay không đi?"
Lưu Xuyên hơi nhíu mày, với tay cầm di động gọi cho Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn nhận điện thoại, liền nghe Lưu Xuyên hỏi "Cậu bảo trình độ của cô gái này rất khá? Cho nên muốn kéo cô ấy vào chiến đội của chúng ta."
Ngô Trạch Văn nói "Ừ, tôi cảm thấy khả năng đấu đơn của cô ấy rất mạnh, mà chiến đội của chúng ta không phải vừa lúc đang thiếu tuyển thủ lôi đài không phải sao? Cho nên mới đề nghị anh thử hỏi cô ấy có muốn gia nhập hay không."
Đề cập tới chuyện chiến đội, thái độ của Lưu Xuyên cũng trở nên nghiêm túc, anh nói "Để tôi thử cô ấy một chút, xem cô ấy có thực sự lợi hại như lời cậu nói hay không đã." Anh ngừng một lát, lại có hơi lo lắng hỏi "Trạch Văn, cậu đề nghị mời cô ấy vào chiến đội chỉ đơn thuần bởi vì trình độ của Lâm Đồng chứ không phải vì lý do tình cảm cá nhân, phải không?"
Ngô Trạch Văn nói "Phải."
Lưu Xuyên trầm mặc một lát, mới nói "Thân là đội trưởng, tôi cũng không phản đối chuyện tình cảm của mọi người, nhưng mà nếu như thành viên trong đội xảy ra gút mắt chuyện tình cảm gây ảnh hưởng đến trận đấu sẽ không tốt lắm, cậu hiểu ý của tôi không?"
Ngô Trạch Văn "...Hiểu."
—— Bởi thế nên tôi mới không dám nói cho anh biết, tôi thích anh, bởi vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của anh...
Ngô Trạch Văn nhẹ giọng nói "Anh yên tâm, tôi sẽ không làm liên lụy đến anh."
Lưu Xuyên vội nói "Không không không, tôi không phải ý này, khụ khụ, ý của tôi là tốt nhất cậu với Lâm Đồng đừng nên có cái gì gì đó... Cá nhân tôi không bài xích chuyện trong đội có tuyển thủ nữ, rất nhiều chiến đội đều có nữ tuyển thủ, bọn họ cũng hòa thuận với nhau, nhưng mà cũng có trường hợp vì có nữ trong đội dẫn đến mâu thuẫn về chuyện tình cảm, cho nên... Tóm lại cậu hiểu là tốt rồi."
Lưu Xuyên cảm thấy mình càng giải thích càng rối nùi, liền không thèm nói nữa, cúp điện thoại rồi quay đầu điều khiển nhân vật bước lên lôi đài.
Đột nhiên thấy Đường Môn [ Lưu Danh Bách Thế ] xuất hiện khiến Lâm Đồng kinh ngạc, nghi hoặc hỏi "Bạn cậu à?"
Ngô Trạch Văn nói "Ừm, đây là Lưu Xuyên, đội trưởng chiến đội của tôi."
Lâm Đồng kinh ngạc "Có cả chiến đội luôn á?"
Lưu Xuyên cười tủm tỉm xen ngang "Xin chào, tôi là đội trưởng của cậu ấy, nghe Trạch Văn nhà tôi bảo trình độ của cô rất lợi hại, chúng ta pk vài ván xem thử đi."
Vừa nói vừa bấm chọn mời đối phương luận bàn, Lâm Đồng cũng lập tức bấm đồng ý.
Vừa mới bắt đầu, Lưu Xuyên liền không hề khách khí thẳng tay gọi ra cơ quan rối khống chế Ngô Đồng Mộc, sau đó liên tiếp gọi con rối lao về phía đối phương cũng tự bùng nổ, rút đi một đoạn máu của Cái Bang, trong nháy mắt Lâm Đồng đột nhiên cảm giác như đang đối mặt với một sức ép cực lớn—— là áp lực đến từ những cao thủ đứng đầu!
Mặc dù Lâm Đồng rất muốn bình tĩnh ứng phó, nhưng trình độ của Lưu Xuyên cao hơn cô nhiều lắm, đến cuối cùng cơ hồ là bị hành đến không cách nào đánh trả lại được.
Lâm Đồng điều khiển nhân vật bật dậy, đánh chữ nói "Rất lợi hại."
Lưu Xuyên nói "Thêm ván nữa không?"
Lâm Đồng tiếp nhận khiêu chiến, trận thứ hai lại bị Lưu Xuyên hành đến khóc không ra nước mắt.
Lưu Xuyên hỏi "Nữa không?"
Lâm Đồng buồn bực "Anh đang hành tôi cho hả giận à?"
Lưu Xuyên cười nói "Không không, tôi chỉ muốn thử ép ra tốc độ tay cao nhất của cô mà thôi. Trình độ rất khá, cần tôi luyện thêm một chút nữa, có muốn gia nhập vào chiến đội của chúng tôi không?"
Lâm Đồng hỏi "Đội cố định đánh xếp hạng à?"
Lưu Xuyên nói "Không, đánh chuyên nghiệp."
Lâm Đồng "..."
Ngô Trạch Văn đúng lúc giải thích "Anh ấy là Hải Nạp Bách Xuyên, cậu từng nghe qua chưa? Là đội trưởng cũ của chiến đội Hoa Hạ."
Lâm Đồng "..."
Là Xuyên thần trong truyền thuyết!?
Cái tên Lưu Xuyên hôm nay lái xe chở mình và Trạch Văn đến nhà cô Trương lại chính là Xuyên thần?
Lâm Đồng cảm giác mình thực sự cần ngồi im lặng bình tĩnh một lát.
Lưu Xuyên nói "Sao hả? Suy xét một chút đi. Chiến đội của chúng tôi hiện tại đang thiếu người, cô hẳn là bằng tuổi với Trạch Văn đúng không? Sang năm tốt nghiệp? Sau khi tốt nghiệp đúng lúc có thời gian, đi thử cảm giác làm tuyển thủ thi đấu một phen không? Yên tâm, tôi sẽ dựa theo tiêu chuẩn Liên Minh phát tiền lương cho đội viên."
Lâm Đồng nghi hoặc nói "Anh cảm thấy tôi đủ trình độ thi đấu thật à?"
Lưu Xuyên nói "Tất nhiên, tốc độ tay căn bản của cô như vậy là đủ rồi, ý thức cũng không kém, chỉ cần được bồi dưỡng thích đáng chắc chắn sẽ có tiến bộ."
Lâm Đồng nghe lời này, trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy vui sướng, thực sự thì cô chơi Võ Lâm cũng đã hơn một năm rồi, vẫn luôn chú ý đến Liên Minh tuyển thủ chuyên nghiệp của game này, tuyển thủ mà cô thích nhất là Hứa Hân Nhiên chủa chiến đội Trường An. Dạo trước Trường An tuyển bố giải tán, Hứa Hân Nhiên phải chuyển qua Quốc Sắc, cũng làm Lâm Đồng khó chịu một thời gian.
Cùng là con gái, Lâm Đồng cũng rất hi vọng sẽ có một ngày bản thân mình có thể bước lên sàn thi đấu, hiện tại đột nhiên cơ hội lại xuất hiện ngay trong tầm mắt, chỉ cần một ý niệm là có thể quyết định nắm lấy hay là bỏ lỡ...
Lâm Đồng ngẫm nghĩ một lát lâu, mới quyết định nói "Ok, tôi muốn thử xem."
Lưu Xuyên kinh ngạc "Quyết định nhanh vậy?"
Lâm Đồng mỉm cười "Cơ hội chỉ dành cho những ai có chuẩn bị sẵn sàng, tôi không muốn bỏ lỡ."
Lưu Xuyên khen "Rất sảng khoái."
Anh ngừng một lát, lại nói "Cơ mà như vầy, hiện tại thì thành viên trong đội đều là nam cả, chỉ có mỗi mình cô là nữ, không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Đồng mỉm cười "Không có gì, cũng đâu phải bắt buộc ở cùng nhau đâu. Bạn trai tôi sẽ không để ý chuyện này, ảnh cũng thích Võ Lâm lắm, có điều trình gà hơn nên pk không lại tôi, nhưng mà lại là fan cuồng rất trung thành với game này."
Lâm Đồng nói chuyện mình đã có bạn trai, cũng là để xóa tan "băn khoăn" trong lòng của người nào đó.
Lưu Xuyên nghe vậy hoàn toàn yên lòng hẳn "Có bạn trai rồi? Thế thì tốt quá!"
Lâm Đồng đã là bông có chủ, không cần lo lắng cô ấy sẽ có ý đồ gì với Ngô Trạch Văn nữa...
Cảm giác nguy cơ nháy mắt được xóa tan, Lưu Xuyên cả người lâng lâng vô cùng sung sướng, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím "Ok quyết định như vậy đi. Lâm Đồng, hoan nghênh cô gia nhập chiến đội! Chiến đội của chúng ta tên là Long Ngâm, trụ sở nằm ở Trường Sa. Nếu như không có vấn đề gì thì mùng ba tết cả đội sẽ tập trung huấn luyện, hi vọng cô có thể thu xếp đến tham gia."
Lâm Đồng nói "Ok, không thành vấn đề, đội trưởng."
Lưu Xuyên sẵn tiện add QQ của cô nàng, cũng gửi tin nhắn cho cả đám "Chiến đội tập họp, các đồng chí mau mau lên mạng! Nghe nói phòng đã trang trí xong rồi, cùng nhau lên xem nhà mới của chúng ta nào:)"
Tin tức gửi đi không bao lâu, lục tục thấy được thông báo hệ thống bắn liên tục trên khung chat.
Hảo hữu [ Đại Sư Có Lý Tưởng ] lên mạng.
Hảo hữu [ Thất Dạ Tuyết ] lên mạng.
Hảo hữu [ Thiên Không ] lên mạng.
Hảo hữu [ Cá Bơi Bơi Trong Nước ] lên mạng.
Lưu Xuyên mời cả đám vào đội, sau đó kéo cả bọn vào kênh chatvoice riêng của nhóm, hỏi "Có mặt đông đủ hết chưa?"
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn danh sách thành viên bên tay trái, bốn cái ID theo thứ tự từ trên xuống dưới: Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thất Dạ Tuyết, Thanh Phong Đạo Trưởng, Sách Mã Giang Hồ, Cá Bơi Bơi Trong Nước, Thiên Không, Ngô Đồng Mộc...
Lưu Xuyên khẽ cười nói "Ok, toàn bộ đều có mặt!
Tần Dạ cau mày "Chiến đội của cậu tập trung kêu tôi lên làm gì? Gửi tin nhầm người à?"
Lưu Xuyên nói "Nhầm cái gì mà nhầm, gọi cậu đến là muốn cậu mở mang tầm nhìn, xem thử nơi sinh hoạt của chiến đội Long Ngâm, cậu không thể xem như mình đến góp vui được à?"
Tần Dạ "..."
Lý Tưởng cũng hùa theo "Phải đó Tần Dạ, coi như đi theo góp vui cũng được mà!"
Tiểu Dư vô cùng hưng phấn nói "Trang trí xong rồi hả? Nhanh quá vậy! Đội trưởng mau mau share ảnh đi!"
Lam Vị Nhiên lười nhác ngáp một cái "Tôi đang ở nước ngoài, bị sai giờ đấy... Có gì mau nói đi, không có tôi đi ngủ tiếp à."
Lưu Xuyên hắng giọng một cái, nói "Được rồi, hôm nay tập họp mọi người lên chủ yếu là vì hai chuyện chính, thứ nhất là hoan nghênh thành viên mới gia nhập của chúng ta—— nữ Cái Bang Ngô Đồng Mộc, người mới chào hỏi mọi người một tiếng đi."
Lâm Đồng lên tiếng chào hỏi "Chào mọi người, tôi là Lâm Đồng."
Tiểu Dư lập tức kích động "Hình như là con gái na!"
Lưu Xuyên tàn nhẫn đả kích "Tiểu Dư, cậu nên gọi cô ấy là chị."
Tiểu Dư "..." Thiệt phiền na, thân là đứa vị thành niên duy nhất trong đội, toàn phải kêu người khác anh với chị...
Lam Vị Nhiên nói "Ồ... rốt cuộc cũng có tuyển thủ nữ gia nhập."
Lưu Xuyên cười nói "Chiến đội không có nữ làm sao ra dáng chiến đội." Anh ngừng một lát, nghiêm túc nói "Lâm Đồng là con gái, không sai, nhưng mà đã gia nhập vào chiến đội này liền phải quên đi tuổi tác quên đi giới tính. Về sau thi đấu sẽ chỉ dựa vào thực lực cá nhân, tôi sẽ không bởi vì Lâm Đồng là con gái mà nhân nhượng nương tay, về sau sai phạm tôi sẽ không khách khí giáo huấn thậm chí là mắng chửi, Lâm Đồng cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước."
Lâm Đồng cười nói "Đã biết, đội trưởng."
Dạo gần đây Dư Hướng Dương vướng phải cuộc thi cuối kỳ, Lưu Xuyên với Lý Tưởng Trạch Văn thì phải tham gia giải đấu liên trường, Từ Sách bận rộn chuyện ở công ty, Giang Thiếu Khuynh thì phải vội vàng lo báo cáo tổng kết cuối năm, Lam Vị Nhiên ra nước ngoài giúp mẹ mình mở triển lãm cá nhân, Tần Dạ nghỉ thi đấu ru rú ở trong nhà, đã lâu lắm rồi cả đám không tề tụ như vậy...
Hôm nay khó được dịp mọi người cùng nhau lên mạng, nghe bên tai vang lên âm thanh quen thuộc của đội hữu, tâm tình của cả bọn đều bất giác trở nên vui sướng.
Lưu Xuyên nói "Ok, tất cả cùng nhau onl QQ đi, Thiếu Khuynh anh đem mấy ảnh chụp share lên group cho mọi người cùng xem đi."
Nói xong cũng tiện tay kéo Tần Dạ và Lâm Đồng vào group QQ của chiến đội Long Ngâm.
Giang Thiếu Khuynh lục tìm ảnh chụp mấy gian phòng được trang trí hoàn thiện up lên group, nào là phòng khách, phòng ăn rồi phòng bếp, phòng ngủ... Một gian nhà bốn buồng hai sảnh dược trang trí theo phòng cách đơn giản lại hiện đại, được mọi người nhất trí khen ngợi.
Dư Hướng Dương kích động hỏi "Đội trưởng, tui ở phòng nào?"
Lưu Xuyên nói "Hiện tại phòng ở thoải mái, cụ thể ai ở phòng nào tới lúc đó xếp sau đi vậy."
Lại dặn dò "Mọi người nhớ ha, mùng ba tập họp ở Trường Sa, lần đầu tiên chúng ta tập họp đừng đến muộn đấy, ai mà đến trễ phải mời mọi người ăn sáng một tháng!"
Mọi người đồng loạt gật đầu "Biết rồi đội trưởng!"
Lưu Xuyên nhìn một loạt "Biết rồi" chỉnh tề, trong lòng cũng có chút cảm khái——
Bắt đầu tính từ ngày anh trở lại trường đại học đến bây giờ cũng đã gần nửa năm, ngày đầu vào phòng 301 gặp được Lý Tưởng, đụng phải Ngô Trạch Văn trong trận đấu Tiết Tấu Đại Sư, đánh phụ bản Danh Kiếm Các quen được Giang Thiếu Khuynh, vớ phải Dư Hướng Dương lúc đánh La Hán Trận, nhờ bán đấu giá ngọc trụy mà quen biết Từ Sách, mướn kim đoàn Lạc Hoa Từ tình cờ gặp Lam Vị Nhiên, đến cuối cùng gặp Lâm Đồng ở giải T.G.A...
Chiến đội Long Ngâm, rốt cuộc cũng mỹ mãn hoàn thành xong bước đầu xây dựng...
Quá trình gặp mặt quen biết mỗi một thành viên trong đội, Lưu Xuyên vẫn còn rõ như in trong đầu, giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua...
Hiện tại chỉ còn mỗi Tần Dạ là chưa xác định sẽ gia nhập, cộng thêm Ngô Trạch Văn, phải đến nhà nói chuyện với mẹ cậu ấy một phen...
Chiến đội này là của Lưu Xuyên, cũng là của mọi người... Cả đám tụ tập bên nhau, cùng đồng lòng đi theo Lưu Xuyên đánh cược một phen. Thân là đội trưởng, Lưu Xuyên phải gánh chịu áp lực nặng nề trên vai, nhưng mà, áp lực cũng đồng thời là động lực, Lưu Xuyên có niềm tin đối với các thành viên trong đội, cũng có niềm tin vào chính mình—— Anh tin chắc, dù là bất cứ khó khăn nào cũng sẽ không làm khó được bản thân anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]