Chương trước
Chương sau
Bởi vì liên tục chiến thắng ba trận, nên điểm chiến giới của bọn họ đều tăng lên 15 điểm. Nhưng ngay khi trận thứ ba vừa kết thúc, trên màn hình của mọi người đồng loạt xuất hiện dòng cảnh cáo từ hệ thống "Hệ thống tình nghi đội ngũ của ngài đang tiến hành farm điểm, xin quay lại sau mười lăm phút nữa."

Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ "Đủ lợi hại ha Lưu Xuyên, đến hệ thống cũng nhìn cậu mà chướng mắt."

Lưu Xuyên "..."

Người của Thịnh đường với Thất tinh thảo bởi vì thấy Xuyên thần liền đầu hàng bỏ chạy, cái này cũng không thể trách Lưu Xuyên...

Ở mấy server cũ thì chiến giới một gần như là thế giới của đám gà mờ mới tập tễnh biết chơi. Cơ mà lần này có vẻ hơi khác chút, bởi vì Khu 7 Điện Tín với Khu 5 Võng Thông mới mở ra được tầm một tháng, hơn nữa lễ nghỉ Quốc Khánh mới qua, hiện tại chính là thời điểm người chơi ở server mới đồng loạt lên max cấp, cho nên cạnh kỹ trường ùa vào rất nhiều người mới. Mà đám quản lý bên Thất tinh thảo với Thịnh đường có lẽ nhân Quốc Khánh tổ chức cùng nhau đi cổ vũ cho chiến đội nhà mình chứ không vội vàng thăng chiến giới, cho nên mới đúng lúc gặp gỡ đám người Lưu Xuyên như vậy.

Bởi vì ba trận liên tục đều là nhờ đối thủ đầu hàng mà thắng, hệ thống hoài nghi Lưu Xuyên farm điểm, cho nên mới tạm thời cấm cả sáu người xếp hàng thi đấu.

Lưu Xuyên bất đắc dĩ thở dài, nói "Vậy chờ 15 phút rồi xếp hàng lại vậy."

Dư Hướng Dương tranh thủ nói "Vậy tui đi thêm chuyến WC anh hùng nữa."

Mọi người "..."

Lưu Xuyên "Tên nhóc này chắc ăn bậy cái gì nên đau bụng rồi."

Đợi nhóc Dư "thông quan WC" trở về, Lam Vị Nhiên mới sực nhớ gì đó, hỏi "Phải rồi, tôi đánh vị trí số 1 à?"

Với đội hình hiện tại của bọn họ, Lưu Xuyên cùng Trạch Văn nhất định là vị trí đánh chủ lực số 3 với 4, Lý Tưởng là tank chặn đầu số 2, Giang Thiếu Khuynh phụ trợ số 5, Tiểu Dư là buff số 6, cho nên Lam Vị Nhiên chỉ còn lại vị trí thích khách số 1.

Lưu Xuyên nói "Cậu đang mặc trang bị lưu phái chiết phiến Tiêu Dao đúng không, vừa lúc là cận chiến. Mặc dù phong cách thi đấu của cậu gần như chả liên quan gì đến thích khách nhưng mà miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, đánh số 1 đi."

Lam Vị Nhiên trợn mắt xem thường "... Lời này là đang chê bai tôi đúng không?"

Lưu Xuyên cười nói "Không không không, tôi nào dám chê bai cậu. Trong game lại không cần phải đánh lôi đài chiến, cậu cứ tạm thời đánh ở vị trí đó đi. Về sau tới khi thi đấu chính thức cậu có thể đánh lôi đài hoặc thay vị trí của tôi, cụ thể đến lúc đó tính sau."

Lam Vị Nhiên gật đầu "Rồi."

Trước giờ anh quả thực chưa từng đánh ở vị trí thích khách, lúc trước còn là Tứ Lam của Lạc Hoa Từ, bình thường lên sàn đấu anh đều đảm nhiệm vị trí phụ trợ hoặc là damage chủ lực viễn trình. Phong cách thích khách giống như Tần Dạ, thiên về nhanh nhẹn linh hoạt, chủ động xông vào trận doanh của phe địch đánh tan đội hình đối phương anh không am hiểu lắm. Trong đám người bọn họ, người thích hợp với vị trí thích khách nhất có lẽ là Từ Sách...

Lam Vị Nhiên còn đang suy nghĩ, chợt nghe Lưu Xuyên nói "Tuy bảo chiến giới một đa số đều là tân thủ, cho nên không cần phải đặc biệt sắp xếp đội hình vị trí, nhưng mà từ giờ trở đi chúng ta phải luyện tập phố hợp cùng nhau, nên vẫn là cố định vị trí thì tốt hơn." Nói tới đây liền dừng lại một lát, mới tiếp tục "Phải rồi, mới nãy trong ba trận kia mọi người có để ý tới bản đồ không?"

Ngô Trạch Văn trả lời "Ba trận đều là bản đồ loại quảng trường, Quảng Trường Thành Đô, Quảng Trường Giang Lăng, Quảng Trường Yến Vân."

Lưu Xuyên nói "Không sai, ở chiến giới một hệ thống chọn bản đồ đa số đều là bản đồ loại quảng trường đơn giản nhất này. Tuy nói đơn giản nhưng cũng đừng nên xem thường, bởi vì có đôi khi trong các trận đấu chuyên nghiệp cũng sẽ xuất hiện loại bản đồ đơn giản này, đương nhiên đa số là trong lôi đài chiến, đoàn chiến rất ít đội lựa chọn nó. Lát nữa sau khi tiến vào bản đồ thi đấu, mọi người để ý một chút điểm khác nhau giữa các bản đồ ha, bởi vì trước khi bước vào con đường chuyên nghiệp, chúng ta bắt buộc phải ghi nhớ nằm lòng toàn bộ bản đồ trong kho bản đồ thi đấu."

Muốn ghi nhớ nằm lòng mấy trăm tấm bản đồ cũng không phải là chuyện dễ dàng, may là bọn họ vẫn còn nhiều thời gian để tích lũy những kiến thức căn bản này.

Mười lăm phút chớp mắt liền trôi qua, Lưu Xuyên tiếp tục bấm nút xếp hàng đăng ký vào danh sách thi đấu, đối thủ ghép cặp với bọn họ lần này là đội bên Khu 5 Võng Thông, cả 6 ID đều lạ hoặc, cả hai bên không biết lẫn nhau, cho nên cũng không có màn hài kịch vừa gặp nhau liền đầu hàng như mới nãy. Thời gian đếm ngược chấm dứt, cả hai phe đồng loạt đi về phía trung tuyến.

Ngô Trạch Văn không quên tính toán thời gian, quả nhiên bọn họ từ điểm hồi sinh đến đường ranh giới vừa lúc 30 giây, chứng tỏ tốc độ di chuyển của bản đồ này giống với bản đồ Hồng Phong Sơn Trang trong trận đối chiến với máy hôm kia.

Lưu Xuyên nói "Đi đến điểm xuất hiện hồng kỳ ở đường dưới đi."

Mọi người nghe vậy liền điều khiển nhân vật đi theo sau Lưu Xuyên, hướng về phía điểm màu đỏ đánh dấu xuất hiện hồng kỳ trên bản đồ nhỏ ở góc phải.

Lưu Xuyên đốt một cái đèn khổng minh ở chỗ giao điểm tầm nhìn sáng tối, chiếu sáng khu vực bán kính năm mét xung quanh. Đèn khổng minh vừa mới sáng lên, liền thấy trong khu vực bị sương mù che phủ có 6 người đang ôm đoàn đứng tụ lại một chỗ. Lưu Xuyên thả cái đèn này chuẩn xác từng milimet.

Lưu Xuyên khẽ cười một chút, nói "Khai chiến!"

Lý Tưởng dù sao cũng có kinh nghiệm đánh cạnh kỹ trường, mặc dù lúc trước vẫn còn lềnh bềnh ở chiến giới bốn nhưng ít ra cũng rất quen thuộc với các loại chỉ lệnh trong cạnh kỹ trường, vừa nghe Lưu Xuyên ra lệnh khai chiến, lập tức điều khiển đại sư lao tới, sử dụng Phật Quang Phổ Chiếu cưỡng chế giữ chặt cả 6 người phe đối phương.

Sáu người bên phe kia đều hết cả hồn!

Bởi vì không có thói quen bố trí đèn mở ra tầm nhìn, nên trong mắt của sáu người họ, chỗ của đám người Lưu Xuyên đang đứng hoàn toàn là vùng u ám, vậy mà tự dưng trong bóng tối đó xuất hiện một đai sư toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng chóe lao ra, hiệu quả thị giác "rung động" cỡ nào khỏi cần phải nói...

Lý Tưởng lao lên rất đột ngột, Ngô Trạch Văn kinh ngạc giật mình một chút, mới kịp hồi thần điều khiển Ngũ Độc theo sau.

Dư Hướng Dương cũng lúng ta lúng túng, bấm bừa một cái kỹ năng buff máu quăng cho đại sư Lý Tưởng.

May là Giang Thiếu Khuynh vẫn giữ được bình tĩnh, bởi vì từng ngâm mình trong giới chuyên nghiệp mộ thời gian, cho nên mệnh lệnh của Lưu Xuyên vừa ra, anh lập tức hiểu được cũng chấp hành, trước lúc Lý Tưởng lao ra anh đã bắt đầu cast kỹ năng thả ra Thái Cực Trận!

Trận pháp xuất hiện cực kỳ đúng lúc dưới chân của đại sư Thiếu Lâm, Thái Cực Trận là trận pháp giảm tốc độ quần thể, đối phương có người hoảng hốt bỏ chạy bị Lý Tưởng dùng Long Trảo Thủ túm lôi về, quăng cho Lam Vị Nhiên đập Lạc Anh Tân Phân vào mặt choáng hết cả đầu óc, Tứ Lam cũng không khách khí tranh thủ cơ hội đánh tiếp liên chiêu xử lý đối phương. Bên này Lưu Xuyên thả ra ba con cơ quan rối vây khốn một người khác cũng đang tính bỏ trốn, lại trong nháy mắt bạo nổ liên tục, bùng dmg giết chết đối phương.

Hai vị đại thần xử lý đám "gà mờ" chiến giới một nhanh gọn lẹ không khác gì xắt rau...

Ngô Trạch Văn có chút chậm chạp đi theo sau Lưu Xuyên, theo không kịp tiết tấu của mọi người, cảm giác như mình còn chưa kịp ra tay thì đối phương đã bị Lưu Xuyên giết chết, bởi vì không giúp được gì nên trong lòng có hơi nôn nóng sốt ruột, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình tìm kiếm cơ hội. Đột nhiên, cậu phát hiện buff của đối phương vừa buff Thanh Tâm Chú cho bản thân vừa gấp gáp chạy trở về, ánh mắt của cậu lập tức sáng lên, ngón tay nhanh chóng ấn phím thả ra pet nhện, sử dụng Chu Ti Khiên Lạp kéo buff kia trở lại, sau đó hiến tế nhện, gọi ra độc xà cũng ra chỉ lệnh cho độc xà tấn công, bản thân thì sử dụng bộ liên chiêu Ngũ Độc đánh đối phương, buff kia mặc dù có mười tầng Thanh Tâm Chú nhưng chẳng mấy chốc cũng ngã xuông!

—— [ Mê Vụ Chiểu Trạch ] giết chết [ Đậu đinh ái ngưu nãi ], thủ sát!

Thấy dòng chữ màu đỏ bắn ra giữa màn hình thông báo tin tức giết chết phe địch, Lưu Xuyên lập tức khen ngợi "Rất tuyệt Trạch Văn, thủ sát lần đầu trên cạnh kỹ trường!"

"Ừm!" Chơi game cũng được một thời gian, lần đầu tiên tham gia cạnh kỹ trường, lần đầu tiên giết chết một người, tâm trạng của Ngô Trạch Văn cũng kềm không được có chút hưng phấn.

Lưu Xuyên lại nói "Đối phương có hai người đào thoát, những người khác ở lại bảo vệ, Trạch Văn với tôi đuổi theo!"

Lưu Xuyên nói xong liền điều khiển Đường Môn chạy về phía trước, Ngô Trạch Văn vội vàng theo sau. Đường Môn với Ngũ Độc là hai môn phái tấn công xa, khoảng cách tấn công cũng là xa nhất, thích hợp đuổi giết tàn quân. Hai người cùng nhau chạy về phía trước, dần dần lọt vào khu vực của phe địch, xung quanh đều là khu sương mù chiến tranh tối đen, Ngô Trạch Văn học đâu dùng đó, bắt chước Lưu Xuyên lúc nãy đốt một cái đèn khổng minh, chiến sáng khu vực 5 mét xung quanh, liền thấy được bóng dáng thấp thoáng chạy đi của hai người bên phe kia.

——Tử Mẫu Phi Trảo!

Trên màn hình, Đường Môn vung xích hướng về phía chạy đi của đối phương, chỉ nghe xoẹt một tiếng, dây xích lập tức kéo người nọ trở về.

Ngô Trạch Văn nhìn thấy mà bội phục vô cùng, người nọ chỉ là thoáng qua một cái trong tầm nhìn được chiếu sáng, vậy mà Lưu Xuyên lại có thể kéo trúng, đổi lại là cậu chắc chắn không thể nào dùng kỹ năng chuẩn xác như vậy.

Tội nghiệp anh chàng bất hạnh bị kéo trở về, thiệt chỉ muốn khóc thét một phen, đối diện là ai vậy, sao mà hung dữ quá vậy... Đánh không lại, chạy cũng không thoát!

Ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị Lưu Xuyên phối hợp với Ngô Trạch Văn đánh cho tàn tạ.

Ngay lúc thanh máu của đối phương gần kéo về 0 thì Lưu Xuyên đột nhiên dừng tay lại, Ngô Trạch Văn theo quán tính bắn một cái Vạn Độc Thủ lên người đối phương, xóa hết điểm máu còn lại.

—— [ Mê Vụ Chiểu Trạch ] giết chết [ Mua nước tương ], song sát!

Trong trận đấu, người cuối cùng ra tay đánh chết đối thủ sẽ là người đoạt được đầu người, mới nãy Lưu Xuyên đột ngột dừng tay rõ ràng là muốn tặng đầu người cho cậu, Ngô Trạch Văn đột nhiên cảm thấy trái tim ấm áp vô cùng... Một tên gà mờ lần đầu tiên đánh cạnh kỹ trường như cậu lại có thể liên tục đoạt được song sát, thực sự rất vui vẻ...

Gặt được hai đầu người, Ngũ Độc của Ngô Trạch Văn cũng nhận được buff tăng 10% lực tấn công.

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Truy tiếp thôi."

Hai người tiếp tục đuổi theo về phía trước, bởi vì đèn khổng minh của cả hai người vẫn đang trong trạng thái cd không thể sử dụng, tầm nhìn xung quanh tối om, không cách nào nhìn rõ phía trước, Lưu Xuyên bảo "Trạch Văn, gọi pet xà ra đi."

Ngô Trạch Văn nghe vậy liền gọi độc xà của mình ra, cũng ra lệnh cho nó tiến về phía trước. Chỉ thấy nơi nào độc xà bò qua, tầm nhìn nơi đó liền sáng lên, Ngô Trạch Văn kinh ngạc hỏi "Pet cũng mở được tầm nhìn sao?"

Lưu Xuyên nói "Ừ, nguyên lý của tầm nhìn là đội hữu đi tới đâu thì tầm nhìn sáng theo tới đó, pet của Ngũ Độc cũng được hệ thống nhận định là đội hữu của chúng ta, cũng giống như cơ quan rối của tôi vậy, cả tiễn với ám khí của Đường Môn, phi kiếm của Võ Đang cũng cùng nguyên lý này, một khi sử dụng kỹ năng tầm nhìn sẽ sáng theo. Giống như Đường Ngự Phong ấy, cậu ta có thể dùng Xuyên Vân Tiễn bắn thẳng mở ra đường tầm nhìn thẳng tắp cực xa..."

Lưu Xuyên vừa giải thích với đám đội hữu vừa thao tác nhân vật đuổi theo "đào binh" bên phe địch, thả ra hai cơ quan rối bao vây lấy tên kia, sau đó bảo Trạch Văn giết chết.

——[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] giết chết [ Tri chu hiệp ], tam sát!

Một người liên tục đánh chết phe đối phương sẽ xuất hiện các dòng thông báo song sát, tam sát... vân vân từ hệ thống, trong một trận đấu khoa trương nhất là cùng một người hoàn thành lục sát, có điều thành tích này khá là hiếm thấy. Thật ra thì tam sát cũng đã hiếm gặp rồi, khi một người hoàn thành tam sát, buff gia tăng lực công kích trên người sẽ biến thành quầng sáng màu đỏ rực, thoạt nhìn vô cùng dũng mãnh không thể đỡ nổi.

Ngô Trạch Văn nhìn trên người Ngũ Độc tản ra quầng sáng màu đỏ, tâm tình vô cùng vui sướng.

Lần đầu vào cạnh kỹ trường đạt được tam sát, hoàn toàn là do Lưu Xuyên tặng cho cậu.

Bởi vì phe đối phương bị bọn họ diệt đoàn, Lưu Xuyên với Ngô Trạch Văn vừa trở về tập họp thì lệnh kỳ đầu tiên cũng xuất hiện.

Lưu Xuyên ra lệnh "Đoạt kỳ."

Cả đám lập tức nhào tới ra sức đánh hồng kỳ.

Ngô Trạch Văn với Dư Hướng Dương đều là lần đầu tiên tham gia cạnh kỹ trường, hoàn toàn không ngờ lúc đánh lệnh kỳ lại bị lây dính debuff rút máu dần dần, hơn nữa xung quanh lệnh kỳ cũng xuất hiện trận giảm tốc phạm vi lớn. Cũng tức là nếu như lúc này bị phe đối phương đánh lén diệt đoàn thì công sức đánh lệnh kỳ nãy giờ của bọn họ hoàn toàn phí công, còn giúp đối thủ đỡ tốn thời gian đoạt kỳ nữa. Lệnh kỳ hoàn toàn không khác gì một con boss...

Lưu Xuyên lên tiếng giảng giải "Hồng kỳ sẽ khiến toàn đội bị rút máu, lam kỳ thì khiến toàn đội bị rút mana, hắc kỳ thì gây cho toàn đội các loại debuff bất lợi. Đoàn chiến thông thường là mở đầu khai chiến đánh đối thủ diệt đoàn trở về điểm hồi sinh, sau đó mới có thể đánh đoạt kỳ, nếu không bị đối phương quấy rầy, không những không thể đoạt được kỳ mà còn có khả năng bị đối phương đánh cho diệt đoàn."

Ngô Trạch Văn với Dư Hướng Dương nghe vậy liền hiểu ra, nếu hiện tại bên phe địch có một người còn sống, núp ở gần đó đánh cho bọn họ vài phát quần công, rất có khả năng sẽ khiến bọn họ diệt đoàn. Cho nên nói đoạt kỳ cũng phải canh chuẩn thời gian, nếu không sẽ biến thành kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Tiểu Dư dùng tốc độ nhanh nhất liên tục buff máu cho mọi người "Đội trưởng, máu kéo lẹ quá tui buff cứng tay luôn rồi!"

Lưu Xuyên nói "Mọi người cố gắng nhanh lên chút, đoạt xong kỳ rồi tập thể về điểm hồi sinh."

Cả đám nhanh chóng đẩy tốc độ tấn công, thanh máu của hồng kỳ rốt cuộc lùi về con số 0, trên đầu hồng kỳ lập tức xuất hiện dòng chữ "Đã bị đội đỏ chiếm giữ". Đội ngũ của Lưu Xuyên được phân phối bên đội đỏ, nếu đặt trên đấu trường chuyên nghiệp, sau khi đoạt được lệnh kỳ, phía trên sẽ xuất hiện dòng chữ "Đã bị chiến đội XX chiếm giữ".

Lưu Xuyên cười nói "Về thôi."

Cả đám đồng loạt ấn phím tắt trở về điểm hồi sinh, cũng đứng lại ở điểm hồi sinh vài giây để hồi phục đầy máu và mana, sau đó nhanh chóng đi vào đường trên.

Phe đối phương rõ ràng đều là tân thủ, không có kinh nghiệm đánh cạnh kỹ trường, đi tới đường trên thấy không có người liền gấp gáp đánh lam kỳ. Đến lúc đội của Lưu Xuyên tới nơi thì cả 6 người bọn họ gần như hết sạch mana, Lưu Xuyên ra lệnh một tiếng, Lý Tưởng lập tức tiến lên khai chiến, chặn đứng đường lui của phe địch, Giang Thiếu Khuynh chuẩn xác thả ra Lưỡng Nghi Trận giảm phòng ngự quần thể, Ngô Trạch Văn theo sau Lưu Xuyên phối hợp tấn công, một đám cạn mana nhanh chóng bị bọn họ rếp chết...

——[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] giết chết [ Tri chu hiệp ], tứ sát!

——[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] giết chết [ Mua nước tương ], ngũ sát!

——[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] giết chết [ Đậu đinh ái ngưu nãi ], lục sát!

——[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] đã Siêu Thần!

Bởi vì Lưu Xuyên cố ý nhường đầu người, Ngô Trạch Văn lần này liên tục giết ba người, cộng thêm ba người mới lúc nãy, vừa vặn hoàn thành lục sát!

Hệ thống cũng vừa lúc bắn ra dòng thông báo màu vàng to bự—— Siêu Thần!

Ngô Trạch Văn cả người kích động dến run lên, lòng bàn tay điều khiển chuột cũng rịn một tầng mồ hôi... Cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, một tân thủ trình độ gà mờ như mình lần đầu tiên tham gia cạnh kỹ trường đánh xếp hạng chiến giới lại có thể đạt được Siêu Thần!

Đây mới chính là chỗ lợi hại của Lưu Xuyên, chỉ cần anh muốn, hoàn toàn có thể dẫn dắt một tân thủ trở thành Siêu Thần!

Lý Tưởng cũng kích động cười nói "Trạch Văn lợi hại thật nha! Đây là lần đầu tiên cậu đánh cạnh kỹ trường mà đúng không? Lục sát luôn!"

Tiểu Dư cũng nói "Phải đó phải đó! Ngầu chết luôn, Siêu Thần~"

Ngô Trạch Văn thật thà trả lời "Cũng nhờ đội trưởng nhường đầu người cho tôi."

Thật ra không cần Trạch Văn nói, cả đám ai nấy đều thấy được điều này, nếu Lưu Xuyên không cố ý nhường lại, dựa vào trình độ của Ngô Trạch Văn tuyệt đối không có khả năng gặt đầu liền tù tì cũng hoàn thành lục sát như vậy. Từ đầu đến cuối Lưu Xuyên hoàn toàn không giết một người nào, đều nhường lại cho Ngô Trạch Văn, cho nên Trạch Văn mới có thể đạt được thành tựu Siêu Thần.

Nỗi khổ tâm của đội trưởng mọi người đều hiểu được, nhất là Ngô Trạch Văn... cậu hiểu được Lưu Xuyên kỳ vọng ở mình rất nhiều, khiến cho cậu cảm động lại tràn đầy tin tưởng.

—— Sẽ có một ngày, tôi tự mình đạt được lục sát!

—— Chỉ có như vậy, tôi mới có tư cách sóng vai đứng bên cạnh anh.

Suy nghĩ của Lưu Xuyên rất đơn giản, anh thi đấu nhiều năm như vậy, số lần đạt lục sát không biết bao nhiêu mà đếm, hơn nữa đây chỉ là một cái chiến tích nho nhỏ trong game, anh hoàn toàn không thèm để ý tí nào. Lưu Xuyên nhường đầu người cho Trạch Văn, đưa cậu ấy lên Siêu Thần chỉ là vì muốn cổ vũ cậu một chút, để tân thủ Trạch Văn tự tin hơn mà thôi.

Ngô Trạch Văn chính là cộng sự thích hợp nhất trong lòng Lưu Xuyên, cho nên anh mới cố hết sức mình dẫn dắt cậu, cung cấp đầy đủ tài nguyên cùng khôn gian để cậu có thể nhanh chóng trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

Nghĩ đến vẻ mặt chuyên chú thật lòng của nam sinh ngồi trước màn hình máy tính, Lưu Xuyên không thể kềm lòng khẽ cong cong khóe miệng.

Tự tay mang một "nhóc gà mờ" bước lên Siêu Thần... cảm giác này giống như còn vui sướng hơn cả mình đã tưởng nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.