Chương trước
Chương sau
Lộc Tường "..."

Sư phụ dùng phương thức khốc huyễn như thế xuất hiện, Lộc Tường tỏ vẻ sợ ngây người được không!

Những lời của Lưu Xuyên vừa xuất hiện, không chỉ mỗi mình Lộc Tường kinh ngạc tới ngây người, còn có các đội trưởng chiến đội!

Lưu Xuyên tiếp tục chào hỏi "Yo, hôm nay gặp được thiệt nhiều người quen ha."

"..."

"..."

"..."

Kênh phụ cận lôi đài trong nháy mắt tràn ngập những dòng ba chấm đại biểu cho sự im lặng tuyệt đối.

Quen muội ngươi ấy chứ quen, chúng ta không quen nhà ngươi!

Một đám người đều đang âm thầm mắng Lộc Tường: Tên nhị hoá não thẳng này, triệu hồi ai không triệu, nãy giờ cứ đứng đó gào to đòi đánh với khôi lỗi lưu phái, giờ thấy chưa, kết quả lại triệu hồi ra tên khốn kiếp Lưu Xuyên này rồi đó!

Bất quá, trong lòng có mắng thì mắng, đám đội trưởng ai nấy đều không hẹn mà cùng nhau dặn dò thành viên chiến đội mình——

"Xuyên đội sắp pk, phải cẩn thận tập trung quan sát biết không!"

"Mau chóng mở thu hình ghi lại, về sau từ từ nghiên cứu!"

Trong đám tân nhân đang đứng quan khán, có người cả gan lên tiếng hỏi "Xuyên thần, không phải anh đã rời liên minh rồi sao?"

Lưu Xuyên mỉm cười đáp lại "Đây là trong game thôi."

Người đặt câu hỏi nháy mắt đỏ bừng cả mặt, bởi vì sự xuất hiện của Lưu Xuyên kích thích khiến đầu óc hỗn độn, quên mất hiện tại đang là trong game chứ không phải server thi đấu của liên minh!

Những tuyển thủ rời khỏi liên minh sẽ bị xoá tư liệu cùng tài khoản trong server thi đấu, game thì lại khác, mặc kệ ngươi có phải là tuyển thủ hay không, ai cũng có thể tham gia chơi đùa...

Có vài tân nhân tính âm thầm thêm hảo hữu Xuyên thần, lại phát giác vị này đã sớm tắt chức năng thêm hảo hữu... Cũng đúng, năm đó tài khoản Hải Nạp Bách Xuyên này chính là acc chính của Lưu Xuyên, cựu đội trưởng của chiến đội Hoa Hạ, từng dẫn dắt Hoa Hạ bắt được chiến tích đại mãn quán toàn năm, một nhân vật truyền kỳ sáng tạo ra một thời đại huy hoàng...

Cả đám người nhìn ID đã từng quen thuộc nay lại trở nên vô cùng xa lạ, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Lưu Xuyên tiếp tục mỉm cười nói "Tiểu Lộc chuẩn bị đi, không phải cầu hành sao? Sư phụ đây thoả mãn đệ tử."

Tiểu Lộc bị nói vài câu khích tướng, lập tức hùng hổ lên lôi đài "Lên lên lên, ai sợ sư phụ chứ!"

Lưu Xuyên cũng lên lôi đài, bắt đầu đối chiến với Lộc Tường.

Đám khán giả tò mò mở xem thuộc tính của Lưu Xuyên, phát hiện người này không thay đổi tranh võ.

Lộc Tường cũng phát hiện điều này, liền hỏi "Tranh võ đâu sư phụ?"

Lưu Xuyên nói "...Cũng muốn đổi lắm, tiếc là không đủ điểm."

Đại thần! Lý do của anh thật sự rất là...

Tất cả mọi người đều không biết phải nói gì.

Nhưng cũng không có gì khó hiểu, từ sau khi Lưu Xuyên rời liên minh, chưa từng đăng nhập đánh quá một trận cạnh kỹ trường nào để kiếm điểm tích luỹ, cả năm cơ hồ là 0 trận đánh, điểm đủ mới là lạ.

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói "Nôn cái gì, không tranh võ vẫn cho đệ tử no hành như cũ."

Lộc Tường vừa nghe lời này, lập tức hất gậy xông tới "Xem chiêu!"

Đấu pháp của Lộc Tường thuộc loại hình nhiệt huyết cấp tiến, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn điểm đặc sắc của Cái Bang côn hệ – vốn là lưu phái cận chiến có ưu thế khống chế cục diện. Đả cẩu bổng trong tay vung vẩy múa may nhanh tới mức khiến người ta hoa cả mắt, đấu pháp của cậu mới nhìn có vẻ như vô cùng rối loạn, thực tế lại cực kỳ bình tĩnh, mỗi một đòn xuất ra đều được tính toán góc độ cực kỳ tinh chuẩn.

Cho nên nói, người như Lộc Tường quả thực rất thần kỳ, rõ ràng là một nhóc mù đường, đi đâu cũng hay bị lạc phương hướng, cả ngày đều giống như một con ruồi mất đầu bay tán loạn khắp nơi, cá tính đơn giản lại có chút mơ hồ—— Nhưng những khi đánh nhau lại trở nên nhanh, tàn nhẫn, chuẩn xác, khiến người khác không thể không phục!

Lưu Xuyên hiểu Lộc Tường có thể nói là vô cùng sâu sắc, vừa mới bắt đầu trận đấu liền dùng khinh công di chuyển kéo giãn khoảng cách, bằng vào tốc độ cực nhanh bố trí bảy con rối hình người bao quanh Lộc Tường——

Khôi lỗi vây sát!

Kỹ năng trung giai của Đường Môn khôi lỗi, tất cả con rối cấp tốc bao vây lấy mục tiêu, đồng thời bạo nổ ở phụ cận mục tiêu, tạo thành lượng sát thương vật lý lớn đối với mục tiêu!

Đây là trận pháp bao vây lợi hại nhất của lưu phái khôi lỗi, số con rối được bố trí càng nhiều, sát thương gây ra cũng càng lớn.

Phần lớn những người chơi game theo lưu phái khôi lỗi, trong thời gian ngắn có thể phóng ra hai đến ba con rối đã là cực hạn, nhưng Lưu Xuyên lại có thể đồng thời phóng ra bảy con rối!

Phải biết rằng, đối thủ của anh không phải là một cái gọc gỗ đứng yên tại chỗ, càng không phải là một tên gà mờ thông thường, mà là đệ nhất Cái Bang với danh hiệu Thần Cái!

Kỹ thuật cùng cách di chuyển của Lộc Tường đã đạt đến tiêu chuẩn đứng đầu của liên minh. Một vị cao thủ di động nhanh như vậy lại bị Lưu Xuyên dùng con rối với tốc độ cực nhanh bao vây lấy, một chiêu khôi lỗi vây sát nổ tung đổi lấy lượng sát thương lớn, máu cũng nhanh chóng rút xuống một phần ba.

Lộc Tường vô cùng bình tĩnh, cậu biết Lưu Xuyên bày khôi lỗi vây sát trận xong nhất định sẽ nằm trong phạm vi công kích của mình, liếc mắt nhìn một cái, thấy bên trái loé lên bóng ảnh, liền lập tức bật khinh công vọt qua——

Giao long xuất thuỷ! Ác cẩu lạn lộ!

Dùng khinh công riêng của Cái Bang "giao long xuất thuỷ" nhanh chóng xông lên, lập tức tiếp nối kỹ năng có tác dụng ngăn cản đường đi "ác cẩu lạn lộ" để khoá đứt đường lui của Lưu Xuyên, tiếp theo đó là một chiêu "bổng đả cẩu đầu" —— một trong những năng lực công kích trọng yếu nhất của côn Cái Bang, dùng gậy giã liên tục vào đầu đối phương, tạo thành lượng sát thương vật lý lớn kèm theo hiệu quả choáng váng!

Liên tục ba chiêu thức được sử dụng chỉ trong 1 giây ngắn ngủi, những người đứng bên dưới lôi đài quan khán chỉ cảm thấy hoa mắt chớp lên, Cái Bang của Lộc Tường cũng đã bám riết không tha nhảy đến trước mặt Đường Môn.

Mắt thấy chắc chắn là phải chịu một gậy giã xuống đầu, không ngờ Lưu Xuyên lại giống như đã sớm đoán trước được, trong nháy mắt chiêu thức sắc bén của đả cẩu bổng ngay mặt đánh tới đột nhiên khinh công nhảy bật lên——

Phi hạc xung thiên!

Một trong các chiêu thức khinh công giang hồ, dụng lực từ đất bằng nhảy lên độ cao nhất định.

Đường Môn mặc trên người y phục màu thâm lam, bật người vọt lên cao, vạt áo tung bay phần phật, tựa như đại bàng sải cánh, vô cùng tiêu sái!

Bởi vì đúng lúc dùng khinh công nhảy lên, nên một chiêu bổng đả cẩu đầu của Lộc Tường không thể đánh trúng vào đầu, tuy rằng vẫn phải chịu thương tổn nhưng lại thoát khỏi hiệu quả choáng váng! Ai cũng biết, bị côn Cái Bang đánh trúng gây ra choáng váng cực kỳ khó chịu, một bộ liên chiêu của Cái Bang sát thương thực sự rất lớn, đòn tránh né này của Lưu Xuyên phải nói là xảo diệu đến cực điểm!

Những người vây xem đều là kinh ngạc cảm thán! Nếu không phải thấy đội trưởng nhà mình sắc mặt nghiêm túc, rất nhiều người đều muốn vỗ tay một cái để ủng hộ!

Không ít người cũng âm thầm tự hỏi trong lòng, một chiêu lúc nãy, nếu đổi lại là mình thì có thể tránh né được như vậy không?

Đáp án là không thể khẳng định được.

Chiêu thức công kích của Lộc Tường cực kỳ sắc bén lại tàn nhẫn, ác cẩu lạn lộ chặn đứng đường lui lại nháy mắt xuất ra bổng đả cẩu đầu, thời gian tiếp nối không đến 0.5 giây, chỉ trong một thời gian cực ngắn như vậy mà muốn làm ra phản ứng để đối phó lại không phải chuyện dễ dàng, nhưng Lưu Xuyên lại làm được...

Năng lực phản ứng của Xuyên thần quả thực là khiến người ta phải quỳ bái!

Đám người vẫn còn cảm thán chiêu thức khinh công tránh né hiệu quả lúc nãy cỡ nào xảo diệu, đã thấy Lộc Tường không chút yếu thế lập tức khinh công bám theo, lại xuất tiếp một chiêu "hoành tảo thiên quân", quét thẳng về phía hai chân của Lưu Xuyên!

Hoành tảo thiên quân, kỹ năng công kích diện rộng của Cái Bang, quét ngang chân của địch nhân trong phạm vi hình tròn, khiến địch nhân trong phạm vi công kích bị đánh ngã!

Bởi vì đang sử dụng khinh công trong không trung nên Lưu Xuyên không thể linh động di chuyển được, mà lần này Lộc Tường lại sử dụng kỹ năng quần công diện rộng, một chiêu này vừa đánh ra Lưu Xuyên liền biết không thể tránh khỏi chịu thương tổn, cũng bởi vì bị đánh trúng mục tiêu mà kèm theo hiệu quả đánh ngã, khiến Lưu Xuyên trực tiếp rơi xuống đất

Lộc Tường lập tức đáp xuống bám theo sau, lập tức có thể một gậy giã tới, tầm nhìn lại đột nhiên nhoáng lên——

Di hình hoán ảnh!

Kỹ năng trung giai của Đường Môn khôi lỗi, giúp chủ nhân và con rối lẫn nhau trao đổi vị trí tức thời!

Chỗ mới nãy Lưu Xuyên đáp xuống xuất hiện một con rối, còn Lưu Xuyên đã sớm hoán đổi đến một góc khác lôi đài!

Rất nhiều tân nhân đang xem trận đấu đều ngây dại...

Khôi lỗi kia được bày ra lúc nào? Hình như là lúc Xuyên thần dùng khinh công bay lên... Hay là lúc đang ở trong không trung? Trận đấu diễn ra kịch liệt như vậy, người này lại còn dư tâm tư lén lút đặt một con rối ở góc khuất...

Đám người nghĩ tới đây, nhịn không được cảm thấy lạnh cả người...

Rất nhiều người đều không chú ý đến Lưu Xuyên đã đặt sẵn một con rối nho nhỏ ở góc kia, một chiêu di hình hoán ảnh, giúp chủ nhân cùng con rối trao đổi vị trí, khiến cho chiêu thức khống chế của Lộc Tường từ nãy đến giờ đều thành công dã tràng!

Lộc Tường vẫn tiếp tục miệt mài đuổi theo đánh, Lưu Xuyên vẫn tiếp tục dựa theo khuôn mẫu ban đầu, bày trận con rối, vây sát, di hình đổi ảnh, khinh công...

Hai người đánh đến mức bất phân thắng bại, nhưng ai nấy cũng đều nhận ra, Lộc Tường đang rơi dần vào thế hạ phong...

Không nói đến chuyện Lưu Xuyên liên tục sử dụng khinh công di chuyển cùng di hình hoán ảnh khiến Lộc Tường không thể không đuổi theo bám lấy anh, chỉ đơn giản phương thức chơi chiều này của Lưu Xuyên thôi cũng đủ cho bất cứ chức nghiệp cận chiến nào cảm thấy vô cùng táo bạo, cứ phải chạy đuổi theo liên tục, mà đuổi tới rồi lại đánh không được, quả thực là khó chịu chết người!

Năm phút sau, Lộc Tường cuối cùng cũng trút sạch giọt máu cuối cùng, ngã xuống lôi đài.

Lưu Xuyên đi tới đứng bên cạnh thi thể của Lộc Tường, phát một đống biểu tình cười tủm tỉm "Không tệ đó chứ, có tiến bộ, hồi trước giải quyết đệ tử chỉ cần ba phút, hôm nay lại đến năm phút mới xong."

Lộc Tường buồn bực "Sư phụ giải quyết đệ tử trong ba phút hồi nào? Còn nữa, không phải sư phụ rời đi rồi sao? Sao tự dưng lại quay về chi vậy?"

Lưu Xuyên tiếp tục cười "Không phải đệ tử triệu hồi sư phụ sao? Tại nghe được đệ tử mong nhớ quá nên sư phụ mới trồi lên xem thử..."

Lộc Tường "..."

Đám người nhịn không được đều bật cười.

Tiểu Lộc Tường lần này là tự làm tự chịu, triệu hồi ra một con đại ma vương, không ai cảm thấy đồng tình cho cậu cả.

Lộc Tường nhảy bật dậy "Đánh lại đánh lại!"

Lưu Xuyên nói "Không đánh, hành đệ tử quả thật vô vị chết..."

Tiếu Tư Kính đột nhiên lên tiếng "Vậy Xuyên thần có nhã hứng đánh với tôi một trận không?"

Tất cả các tuyển thủ đang có mặt nghe vậy đều hết sức kích động!

Lão Tiếu rốt cuộc chịu ra mặt!

Hai người này chính là đối thủ sống còn nhiều năm trời, chiến đội Hoa Hạ cùng chiến đội Thất Tinh Thảo đều là đội mạnh lâu năm được thành lập từ mùa thi đấu đầu tiên của liên minh, từng nhiều lần đụng độ nhau ở trận chung kết, vì đoạt giải quán quân mà đánh nhau kẻ chết người sống. Trước kia khi Lưu Xuyên vẫn còn chưa rời đi liên minh, cứ mỗi năm đến độ bầu chọn chiến đội được hoan nghênh nhất, cả Hoa Hạ lẫn Thất Tinh Thảo lúc nào cũng xấp xỉ phiếu bầu với nhau, nói chung chỗ nào của liên minh có cạnh tranh đều thấy bóng dáng của hai đội này...

Theo thống kê của liên minh thì trong các trận tổng chung kết, chiến đội Hoa Hạ đụng độ chiến đội Thất Tinh Thảo số lần là nhiều nhất, được mọi người xưng là cực mạnh tử địch, fan hâm mộ của cả hai bên đương nhiên cũng trong tình trạng thuỷ hoả bất dung, mỗi lần gặp mặt đều là sống mái với nhau!

Tiếu Tư Kính ra mặt yêu cầu đánh với Lưu Xuyên, Xuyên thần sẽ nghênh chiến hay không?

Không khí trong lôi đài nháy mắt trở nên khẩn trương.

Lưu Xuyên cười nói "Đánh với anh? Không tốt lắm đâu, cả đám người nhìn đó, anh thua thì mất mặt lắm."

Tiếu Tư Kính cũng mỉm cười nói "Chứ không phải lâu rồi cậu không đánh so tài ngượng tay nên mới sợ thua trong tay tôi mà mất mặt sao?"

Lưu Xuyên nói "Không không, thực ra là do trình độ của anh rất nát, tôi không muốn ức hiếp anh thôi."

Tiếu Tư Kính nói "Ai ức hiếp ai còn chưa biết đâu."

Lưu Xuyên nói "Không tào lao nữa, bà xã gọi rồi, bái bai hen."

—— Hảo hữu của ngài [ Hải Nạp Bách Xuyên ] đã rời mạng.

Đám người "..."

Muội ngươi! Chưa nói rõ ràng đã trốn đi mất?

Từng nghe qua có người mắc WC mà trốn, cúp điện trốn, mẹ gọi ăn cơm trốn, bà ngoại bệnh trốn...

Bà xã gọi trốn? Lý do này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện...

Ngươi đào đâu ra bà xã vậy?

Tất cả mọi người đang có mặt trong lôi đài đều bị vị Xuyên thần mặt dày này làm tức đến phì cười.

***

Câu lạc bộ chiến đội Thất Tinh Thảo.

Tiếu Tư Kính lên tiếng bảo các đội viên tham gia đánh lôi đài đều trở về phòng nghỉ ngơi, thân là đội trưởng, anh vẫn tiếp tục ở lại phòng huấn luyện, lên mạng mở trang web của Võ Lâm tìm đọc tư liệu về vũ khí. Tay phải cầm chuột, ngón tay trái kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một hai cái đề cao tinh thần.

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Tiếu Tư Kính cũng không thèm quay đầu lại, nói "Thế Luân, cậu vẫn chưa đi nghỉ sao?"

Tô Thế Luân nghi hoặc hỏi "Sao anh biết là tôi?"

Tiếu Tư Kính quay đầu lại nói "Có tên nào ngoài cậu để ý tới bề ngoài như vậy đâu?"

Tô Thế Luân bắt gặp ánh mắt của anh, nhịn không được cười rộ lên "Sạch sẽ một chút có gì sai? Không lẽ anh hi vọng tôi cả ngày lôi thôi lếch thếch, cả người đầy mồ hôi sao?"

Tiếu Tư Kính không phản bác lời nào, cãi nhau với nam nhân miệng độc này là một hành vi không sáng suốt tí nào, huống hồ gì Tô Thế Luân vốn có chứng nghiện sạch nghiêm trọng, lại luôn để ý tới dáng vẻ bên ngoài, chuyện này ai ai trong giới liên minh cũng đều biết đến. Bởi vì ở sạch nên trên người lúc nào cũng thoảng một mùi hương rất dễ chịu, thân làm đội trưởng, Tiếu Tư Kính tự nhiên quen thuộc mùi hương này vô cùng, cho nên mỗi khi Tô Thế Luân xuất hiện, anh đều không cần dùng mắt nhìn, chỉ cần dùng mũi ngửi cũng nhận ra được cậu ấy.

Biết Tô Thế Luân ghét mùi khói thuốc lá, Tiếu Tư Kính vô cùng tự giác dụi điếu thuốc vào gạt tàn, hạ giọng hỏi "Sao vậy? Có tâm sự gì à?"

Tô Thế Luân nói "Anh nói xem, Lưu Xuyên đã rời đi nửa năm, lại bỗng dưng xuất hiện vào lúc này, có phải thuyết minh điều gì không?"

Tiếu Tư Kính nói "Tuy rằng đã rút lui, nhưng cậu ta sẽ không rời đi liên minh hoàn toàn, dù sao cũng từng trả giá nhiều tâm huyết như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ..."

Tô Thế Luân ngồi xuống cạnh anh, thật lòng lắng nghe.

Tiếu Tư Kính tiếp tục nói "Hôm nay Lưu Xuyên xuất hiện, chắc là do nhìn thấy tin tức trong nhóm thảo luận của tuyển thủ liên minh, cũng sẵn tiện xem xét vũ khí mới. Hiển nhiên cậu ta cũng cảm thấy hứng thú với 24 thanh vũ khí của bản cập nhật mới lần này."

Caothủ game cảm thấy hứng thú đối với vũ khí cấp cao, cũng giống như những tay lái đua xe cảm thấy hứng thú với xe đua mới vậy, dù cho đã rời khỏi liên minh, nhưng đối với quy mô đổi mới lớn lần này, Lưu Xuyên không có khả năng thờ ơ không để ý tới.

Tô Thế Luân gật đầu "Nhìn hôm nay cậu ta pk với Lộc Tường, trạng thái không sai, tốc độ tay cũng tương đương như lúc trước. Đúng rồi, lúc cậu ta tuyên bố rời đi, không phải nói là do trạng thái tuột dốc không có khả năng tiếp tục thi đấu sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy ngạc nhiên vì điều này."

Tiếu Tư Kính cười nói "Trạng thái tuột dốc? Lấy cớ thôi, khi nào nên trở về cậu ta sẽ trở về."

Tô Thế Luân kinh ngạc "Ý anh là... cậu ta sẽ trở lại? Cậu ta sẽ trở lại Hoa Hạ sao?"

Tiếu Tư Kinh lập tức phủ định nói "Sẽ không đâu, dù cho Lưu Xuyên muốn trở về cũng phải chờ đến sang năm. Hiện tại chiến thuật trung tâm của Hoa Hạ đã hoàn thoàn thay đổi, Lương Tân Hải cũng đã trở thành đội trưởng mới. Với tính cách của Lưu Xuyên chắc chắn sẽ không trở về "nhai cỏ lại". Cậu cũng biết phong cách của Lưu Xuyên mà, những đội mạnh hiện tại không có vị trí thích hợp cho cậu ta, nếu cậu ta thực sự trở lại, nhất định sẽ mang đến cho liên minh một đội ngũ hoàn toàn mới."

Tô Thế Luân mỉm cười nói "Anh thực sự là hiểu rõ cậu ta nhỉ."

Tiếu Tư Kính cũng bật cười nói "Người hiểu rõ cậu nhất có lẽ không phải là đội hữu, mà thường là đối thủ mạnh nhất của cậu."

Tiếu Tư Kính quay đầu lại, nhìn vào màn hình máy tính đang hiển thị vũ khí đặc hiệu hoàn toàn mới của Đường Môn khôi lỗi——

Thần binh: Huyễn ảnh chi thương.

Phẩm chất: Thất tinh tranh võ

Lưu phái: Đường Môn, khôi lỗi lưu phái.

Kỹ năng thêm vào (Khôi lỗi chi vũ): Hướng về phương hướng bất kỳ đồng thời phóng xuất bảy con rối hình người, mỗi con rối kế thừa 70% thuộc tính của chủ nhân, cũng thay thế chủ nhân thừa nhận toàn bộ thương tổn. Mỗi con rối có thể tạo thành hiệu quả toả túc đối với đơn thể địch quân trong phạm vi 3 mét trước mặt, kéo dài liên tục 5 giây, trong thời gian địch quân bị toả túc không thể di động, trừ phi con rối tử vong, nếu không thì hiệu quả toả túc không thể bị giải trừ.

Bảy con rối đồng thời phóng xuất tới bảy vị trí, nếu như thao tác sắc bén, bảy con rối thậm chí có thể toả túc đồng thời bảy người...

Thanh vũ khí này... giống như là đo ni đóng giày vì Lưu Xuyên mà tạo ra vậy...

Tiếu Tư Kính tin chắc rằng, một ngày nào đó, thanh vũ khí này sẽ gặp được chủ nhân ưu tú nhất của nó, phát huy được uy lực cực đại của nó!

Tô Thế Luân nhìn lướt qua số liệu vũ khí, nói "Thanh vũ khí này nếu như vào tay của Lưu Xuyên, chắc chắn sẽ trở thành thần khí. Nếu dựa theo lời anh nói mới nãy, Lưu Xuyên thật sự trở về với một đội ngũ hoàn toàn mới, vậy thì sau này Thất Tinh Thảo của chúng ta lại sắp sửa có thêm một cường địch."

Tiếu Tư Kính nói "Sợ cái gì, Thất Tinh Thảo có hai chúng ta."

Tô Thế Luân ngước mắt, bắt gặp ánh mắt tự tin kiên định của nam nhận, cũng nhịn không được bật cười.

—— phải đó, sợ cái gì chứ! Thất Tinh Thảo còn có hai người bọn họ, bọn họ trước giờ chưa hề sợ hãi bất cứ kẻ nào!

Tiếu Tư Kính, Tam Tư Đại Sư, Thiếu Lâm quyền đệ nhất của liên minh, đội trưởng chiến đội Thất Tinh Thảo, bất kể là tính cách hay đấu pháp vĩnh viễn đều là lão luyện mà ổn trọng, dứt khoát lại quyết đoán, đối với những đối thủ cường đại, thứ mà anh cho họ là tôn trọng, chứ chưa bao giờ là sợ hãi.

Tô Thế Luân, Luân Hồi Vãng Sinh, đội phó chiến đội Thất Tinh Thảo, tốc độ tay nhanh cực điểm, yêu sạch đến mức thành nghiện, chú trọng nhất là vẻ ngoài, đây là ấn tượng ban đầu của mọi người đối với anh, nhưng mà, chỉ có những ai từng giao thủ với anh mới biết, nam nhân luôn luôn dùng biểu tình mỉm cười khi nói chuyện này đáng sợ đến cỡ nào.

Tiếu Tư Kính, Tô Thế Luân, hai đại vương bài của chiến đội Thất Tinh Thảo, hai đại thần đứng đầu của liên minh!

Đã từng hứa cùng nhau kề vai chiến đấu, không ai rời đi trước, hai người từ những buổi đầu sáng lập Thất Thảo Thảo vẫn luôn hăng hái phấn đấu vì đội ngũ, cùng Thất Tinh Thảo đi qua suốt chín mùa thi đấu, liên tục được bầu chọn là cộng sự ăn ý nhất. Lưu Xuyên một tay dẫn dắt Hoa Hạ, Tiếu Tư Kính cùng Tô Thế Luân cũng một tay dẫn dắt Thất Tinh Thảo. Tuy rằng không đạt được thành tính đại mãn quán huy hoàng như Hoa Hạ, nhưng cũng là cường đội mà không đội nào dám xem thường trong liên minh.

Nhiều năm cùng nhau sóng vai hợp tác, Thất Tinh Thảo từng có thời huy hoàng đoạt được quán quân, cũng từng có thời điểm thung lũng ngay cả vòng thi đấu chính thức cũng không thể tiến vào... Bất luận là thời điểm nào, bên cạnh vẫn luôn có người này làm bạn, bọn họ chưa từng bỏ lại chiến đội của mình, chưa từng bỏ rơi giấc mộng tuổi trả...

Vì Thất Tinh Thảo mà chiến, vì quán quân mà chiến!

Đây chính là lý do mà bọn họ kiên trì...

Tiếu Tư Kính mau chóng sửa sang lại toàn bộ số liệu vũ khí, liền tắt máy tính đứng dậy.

Nam nhân ánh mắt nổi danh sắc bén lợi hại, lại ở những lúc bắt gặp nét mỉm cười trên gương mặt vị chiến hữu làm bạn mình nhiều năm này thì, cũng bất giác trở nên nhu hoà đi...

Tiếu Tư Kính vươn tay, nhẹ nhàng choàng lấy bả vai Tô Thế Luân, nhẹ giọng nói "Đừng suy nghĩ nhiều, Lưu Xuyên thích làm gì mặc kệ cậu ta đi, chúng ta Thất Tinh Thảo cứ luyện tập như lẽ thường là được. Sáng sớm mai còn phải dậy sớm ra sân bay, đi ngủ sớm chút."

Tô Thế Luân cười gật đầu "Ừ, anh cũng vậy, trở về ngủ sớm một chút đi, đừng thức khuya quá."

Hai người sóng vai nhau trở về ký túc xá, thanh âm trò chuyện càng lúc càng xa.

Ánh đèn hôn ám trên trần nhà câu lạc bộ kéo dài thân ảnh của anh người, hai chiếc bóng sóng vai nhau đi tới, thoạt nhìn có một loại ấm áp không nói nên lời..

____________________

Giải thích một chút

(+) Ở trong đoạn gần cuối nói về Thất Tinh Thảo ấy, có đoạn nói về đội 3T từng có thời kỳ thung lũng không thể vào vòng thi đấu chính thức, cụm từ vòng thi đấu chính thức thật ra là tớ dịch theo ý tớ thôi, vì tớ tìm không được từ thay thế. Từ gốc ở đây là [ hậu quý tái – 季后赛 ], nó mang hàm nghĩa là giải thi đấu hậu (hậu là sau),để giải thích từ này trước hết tớ nói về tiền quý tái đã. Tiền quý tái là những giải thường quy được tổ chức thành một loại thường lệ.

Cho cái ví dụ đi, tý như một mùa thi đấu X được tổ chức định kỳ hàng năm, số đội tham gia bao gồm khoảng 30 đội, thì mỗi lần đến gần bắt đầu mùa giải sẽ có một vòng thi đấu thường quy giữa 30 đội này để tuyển ra khoảng bao nhiêu đội (theo quy định sẵn) được lọt vào vòng thi đấu sau (chính thức),và vòng thi đấu này mới quyết định thứ hạng cho các đội trong mùa giải năm đó.

Thuật ngữ của từ này trong tiếng Anh là playoffs, thường thấy ở NBA (theo wiki)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.