“Chính là anh Sở, em…” Tô Khuyết không nói nhưng kỳ thực trong lòng vẫn rất tự ti chuyện mình được kim chủ nâng đỡ, sao có thể quang minh chính đại mà mắng lại.
Sở Tự vỗ vỗ vai Tô Khuyết: “Con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, lúc còn trẻ có ai không phạm sai lầm. Hiện giờ cậu đã sửa đổi rồi, hơn nữa cũng đâu phải giết người phóng hỏa, cứ thả lỏng đi, mình đường đường chính chính thì không việc gì phải chột dạ, ai chửi ai mắng cứ mắng trả lại, như vậy người ta mới không dám trèo lên đầu mình.”
“Anh Sở—–” Nhìn Sở Tự, Tô Khuyết cảm động không thôi.
Tiến vào giới này lâu như vậy, sóng gió lớn nhỏ đều đã trải qua. Thế nhưng chưa từng có ai nói với cậu như vậy, che chở cậu như vậy.
Sở Tự xoa xoa đầu Tô Khuyết: “Trong giới này chỉ toàn là nịnh nọt giả dối, rất hiếm có người thành thực, người như bọn chúng có rất nhiều, nếu ngay cả bản thân cũng không coi trọng thì người khác lại càng không coi trọng cậu, càng giẫm đạp cậu. Đến khi đó nếu tâm lý cậu có vấn đề, mắc phải hội chứng hậm hực thì sao? Trong tay anh chỉ có một nghệ nhân là cậu thôi, nếu thực sự tới mức đó thì hai chúng ta đều không còn cơ hội xoay người.”
“Anh Sở, em nhớ kỹ rồi.” Nghe Sở Tự nói vậy, Tô Khuyết cảm thấy trong người có một luồng sức mạnh dâng trào, tinh thần cũng hăng hái mười phần, những lời nói vốn làm cậu xấu hổ không thôi hiện giờ tựa hồ lại chẳng có chút tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-kinh-ky-nhan-nguoi-dai-dien-xuat-sac-nhat/185472/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.