Bà Viên kinh ngạc nhìn hai người: “Tàng Phong, Quân Hồng, hai đứa sao lại đi chung với nhau…. liên lạc lại từ khi nào vậy?”
Sau khi xảy ra sự kiện đó, bọn họ căn bản không dám nhắc Sở Tự trước mặt Viên Tiệp.
Thực không ngờ hai đứa nhỏ này cư nhiên đã sớm liên lạc với nhau, ra mòi thời gian cũng không ngắn.
Hai người cũng không ngờ lại gặp bà Viên ở đây, đều lúng túng không biết phản ứng thế nào.
Sở Tự thậm chí còn có phản xạ bản năng muốn kéo giãn khoảng cách với Viên Tiệp để hình tượng của mình trong mắt bà Viên đỡ tồi tệ hơn. Bất quá lo lắng tới căn bệnh của Viên Tiệp, cậu lại không dám làm vậy, chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ.
Cậu không mở miệng, Viên Tiệp cũng không dám tùy tiện nói về quan hệ của bọn họ với mẹ mình.
Bầu không khí trở nên lúng túng, không ai nói năng gì.
“Mẹ, ở đây không tiện nói chuyện đâu, lại còn cản trở việc kinh doanh của người ta. Con thấy hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện… Mẹ cũng nhiều năm rồi không gặp Sở Tự.” Cuối cùng vẫn là Viên Hà nhạy bén, thấy cặp nhẫn chói lọi trên tay Sở Tự cùng Viên Tiệp, cậu liền hiểu ra đại khái, lập tức đề nghị.
Bà Viên hồi phục tinh thần, cảm thấy đứa con út nói rất có lý. Bà lập tức nói trong nhà có việc rồi tạm biệt nhóm bạn của mình, sau đó tìm một tiệm cà phê yên tĩnh có không gian riêng.
Từ lúc chạm mặt tới khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-kinh-ky-nhan-nguoi-dai-dien-xuat-sac-nhat/1493616/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.