Sở Tự bị gây sức ép tới hơn nửa đêm mới ngủ.
Sáng hôm sau lúc đang mê mang choáng váng đầu óc thì thông tấn khí đột nhiên reo vang.
Sở Tự nửa mơ nửa tỉnh trực tiếp túm lấy thông tấn khí, giọng điệu không tốt cho lắm: “Alo! Ai vậy?”
“Sở Tự, là tôi…” Là dãy số lạ đêm qua, sau một lúc lâu im lặng, đến tận khi Sở Tự chuẩn bị cúp máy tiếp tục ngủ thì âm thanh của Đàm Thành mới từ đầu dây bên kia truyền tới.
Nghe thấy tiếng đối phương, Sở Tự lập tức tỉnh táo: “Có chuyện gì không? Không phải tôi đã nói nếu đã giải ước thì chúng ta coi như chưa từng nhận thức à?”
“Tôi cùng Lâm Khinh Vũ chia tay rồi, Sở Tự.” Đàm Thành không ừ không hử gì, nghe thấy lời tuyệt giao của Sở Tự thì đột nhiên nói một câu như vậy.
Thái độ của Sở Tự có thể nói là lạnh nhạt tới cực điểm: “Thì sao, liên quan gì tới tôi?”
Trước đó người tuyệt tình vứt bỏ tình hữu nghị mười mấy năm của bọn họ mà giải ước chính là Đàm Thành… Hiện giờ hai người đã đi trên hai con đường khác nhau, Đàm Thành chia tay với Lâm Khinh Vũ liên quan gì tới cậu chứ?
Tin tức về hai người này, cậu sớm đã không còn muốn nghe thấy nữa.
“Tôi sai rồi Sở Tự, tôi thực sự sai rồi. Tôi thực hối hận trước kia đã không nghe lời cậu, cũng thực hoài niệm khoảng thời gian mười mấy năm trước của chúng ta, tôi đối với cậu quả thực… cậu có thể tha thứ cho tôi không? Tôi muốn chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-kinh-ky-nhan-nguoi-dai-dien-xuat-sac-nhat/1493609/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.