Dịch & biên: †Ares†
oOo
Sắc trời dần dần u ám lại, Lâm Phàm thấy thời gian không còn sớm, nên đi xem một cái.
Diệp Thiếu Thiên giờ này chắc đã khá hơn một chút. Lâm Phàm tự hiểu được chỗ tàn nhẫn của Liêu Đản Cước, bất kể là cao thủ thế nào, chỉ cần đó là một nam nhân thì tuyệt đối sẽ rất đau đớn, một loại đau đớn không phải con người có khả năng chịu được.
Từ Vô Danh phong xuống, Lâm Phàm một mình bước tới.
Dọc theo đường đi, đệ tử ngoại môn thấy được Lâm Phàm, hai chân đều run lên, có cảm giác nguy cơ đến gần. Mặc dù Lâm Phàm tươi cười nhìn rất vô hại, nhưng lại làm bọn họ cảm thấy, nếu cứ vậy cúi đầu chạy qua thì không lễ phép, hơn nữa tính nguy hiểm còn tăng cao.
Nếu đối phương thấy ngứa mắt, cho mình một cước, vậy thì bi kịch rồi.
- Chào Lâm sư thúc.
Một đệ tử ngoại môn đi ngang qua cung kính ân cần chào hỏi.
- Ừm.
Lâm Phàm thấy đệ tử này cung kính với mình như thế, cười toe toét gật đầu chào lại.
Có thể được các đệ tử trong tông thừa nhận, Lâm Phàm thấy không gì quý hơn. Như thế cũng đồng nghĩa với việc hình tượng của mình trong lòng bọn họ rất cao lớn.
Sau khi đệ tử kia đi qua Lâm Phàm, lập tức tăng tốc hai chân, hận không thể trực tiếp chạy.
Đi được một đoạn khá xa, đệ tử ngoại môn kia mới dừng bước, vỗ vỗ ngực:
- Quá nguy hiểm, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955868/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.