Chương trước
Chương sau
Dịch & biên: †Ares†

oOo

Lâm Phàm cũng không để chuyện vừa rồi trong lòng. Chuyện này không có nửa xu quan hệ tới hắn, giờ xem náo nhiệt xong rồi cũng nên chuồn thôi.

Mà các đệ tử mới hô hào chào đón, lúc này sắc mặt một người so với một người càng khó coi, có người thương tâm không thôi, có người thở dài không ngớt.

Trở lại tông môn, Lâm Phàm phát hiện Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đã sắp xếp ở chung được vô cùng tốt.

Phong Bất Giác này có tu vi mạnh hơn Trương Nhị Cẩu rất nhiều, nhưng Phong Bất Giác lại cam tâm kêu to Trương Nhị Cẩu là đại sư huynh.

Điều này làm Lâm Phàm có chút kinh ngạc, cũng không biết Trương Nhị Cẩu dùng biện pháp gì.

Màn đêm buông xuống.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác sớm đã trở về nhà gỗ nghỉ ngơi. Lâm Phàm nhìn bầu trời đêm, khẽ thở dài một cái, ánh mắt nhìn xa xăm.

- Lâm Phàm ta rất ghét chuyện ăn cắp, nhưng để sư điệt trọng chấn hùng phong nam giới, cũng chỉ có thể xin lỗi vậy.

Trước khi xuất môn, Lâm Phàm tự an ủi một phen, cuối cùng thân ảnh hòa vào bóng tối, lặng yên không một tiếng động.

Đan Đỉnh phong, chỗ ở của những đệ tử có nhiệm vụ trông coi dược viên.

Lâm Phàm cũng không biết là từ khi chuyện thuyền lớn xuất hiện, Thánh Tông luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương.

Lịch lãm cấm địa lần này, Thánh Tông tổn thất thảm trọng.

- Sư huynh, lần lịch lãm này nghe nói đã chết tám vị đệ tử nội môn hàng đầu, Tông sư huynh vô lực xoay chuyển trời đất, Thiên Vũ sư huynh bị đệ tử địch tông phá hủy căn cơ, hiện giờ rất nguy kịch, có thể sẽ biến thành phế nhân.

- Hôm nay thái thượng trưởng lão đến dược viên, chọn một ít dược thảo, hình như là muốn luyện chế đan dược để giúp Thiên Vũ sư huynh ổn định căn cơ, cũng không biết có thể thành công không nữa.

- Ài, đây là lần đầu tiên Thánh Tông thất bại trong suốt trăm năm qua, cũng không biết kia là tông môn gì, lại có thể áp chế Tông sư huynh.

- Ngủ đi, chuyện bực này không tới lượt chúng ta quản, chúng ta chỉ cần chăm sóc tốt dược viên là được rồi.

- Vâng.

Ngọn đèn trong phòng từ từ tối đi, dần hòa làm một cùng với màn đêm.

Lúc này Lâm Phàm đã yên lặng xuất hiện trong dược viên. Bóng người thấp thoáng trong đêm đen, tạo ra khung cảnh có chút rờn rợn.

Nếu gặp người nhát gan, chỉ sợ có thể bị hù tới ngất xỉu.

Giờ phút này Lâm Phàm dựa vào công năng phân loại của hệ thống để chọn thảo dược.

"Đinh, chúc mừng phát hiện dược thảo Chu Lan Hương."

"Chu Lan Hương: dược tính ôn hòa, có công hiệu khơi thông khí huyết."

Lâm Phàm sờ soạng lên dược thảo, trong đầu sẽ xuất hiện giới thiệu cụ thể, có điều loại này không có tác dụng gì, hắn tiếp tục quờ sang một gốc khác.

"Đinh, chúc mừng phát hiện dược thảo Thiết Thạch Hoa."

"Thiết Thạch Hoa: dược tính cương liệt, có công hiệu rèn luyện thân thể."

....

Một gốc lại một gốc, Lâm Phàm đều tiếc nuối lắc đầu.

Không thích hợp, hoàn toàn không thích hợp.

Thậm chí cả loại na ná cũng không có, chẳng lẽ cả dược viên rộng nhường lớn này mà không có loại mình cần tìm sao?

Lâm Phàm cũng không tin lại xui xẻo như vậy, quyết tâm thử tiếp.

Đêm nay trăng không quá sáng, thi thoảng lại trốn vào mây. Tại dược viên cực lớn, một bóng người lén lút đi tới đi lui dưới trăng, không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào.

"Đinh, chúc mừng phát hiện Liệt Dương Thảo."

"Liệt Dương Thảo: dược tính cương liệt, có công hiệu bổ khí ích nguyên."

Giờ khắc này Lâm Phàm dừng bước, Liệt Dương Thảo này thân rễ đỏ bừng, chỉ có ba chiếc lá, nhìn qua khá trụi lủi.

- Loại này có thể!

Lâm Phàm nghĩ dược thảo này có công hiệu bổ khí ích nguyên thì hẳn là có thể trợ giúp phương diện kia cho nam giới.

Sau đó Lâm Phàm tiếp tục tìm kiếm, đã thấy một loại, nhất định sẽ tiếp tục thấy thứ muốn tìm.

....

Trời dần dần sáng.

Lúc bình minh lên cũng là lúc các đệ tử có nhiệm vụ chăm sóc dược viên làm công tác của mình.

Mấy đệ tử mang theo thùng nước và cuốc, chuẩn bị xới đất dược viên. Người cần hít thở, thảo dược cũng như vậy.

- Hả… Sư huynh, mọi người mau tới…

Vừa lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết rung trời từ một góc dược viên truyền đến.

Các đệ tử khác nghe thấy, đều nghi hoặc tiến đến:

- Làm sao vậy?

- Sư huynh, huynh xem…

Một đệ tử sắc mặt hoảng sợ chỉ vào dược viên nơi này, thân mình run run nói.

- Hả…

Các đệ tử nghe tiếng kêu tiến tới, khi thấy một màn trước mắt thì đều ngây ra đứng nguyên tại chỗ.

Một mảng lớn thảo dược đã bị lấy mất.

Đất cát bị bới lên như chó đào thể hiện tình cảnh thảm thiết đến mức nào.

- Sao có thể chứ, ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, hiện giờ sao lại biết thành thế này?

Đệ tử kia thần sắc hoảng sợ, nói lắp bắp không nên lời.

Nơi này chính là chỗ quan trọng nhất của Đan Đỉnh phong, nếu để cho thái thượng trưởng lão biết vì bọn họ lơ là mà cả một mảnh dược viên đã bị trộm thì không biết sẽ có hậu quả thế nào nữa.

Giờ phút này mấy người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

- Sư huynh, mọi người mau tới, bên này xảy ra chuyện lớn.

Vừa lúc đó, ở một mảnh dược viên phía xa xa khác cũng truyền lại tiếng kinh hô.

Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, chẳng lẽ lại có chuyện xảy ra sao?

Khi bọn họ chạy tới, nhìn thấy mảnh dược viên này giống như bên kia, trơ trụi không còn cả một cái rễ thì tim như ngừng đập.

Xong đời, thật sự xong đời.

Hàng loạt thảo dược đã bị người trộm mất.

Kẻ trộm này thật sự là rất đáng hận.

- Mau đi xem một chút, tới cùng là những dược thảo nào bị trộm.

Một gã sư huynh phụ trách dược viên gào thét lên.

Không quá bao lâu, đã có kết quả tra xét.

- Sư huynh, dược viên số 1 bị mất Liệt Dương Thảo, dược viên số 2 bị mất Thanh Tiên Thảo, dược viên số 3 bị mất Hoạt Căn Thảo…

Nghe các sư đệ báo cáo, sắc mặt gã sư huynh kia càng lúc càng trắng, sau đó phun một ngụm máu tươi, trực tiếp hôn mê.

....

Trên Vô Danh phong.

Lâm Phàm căn bản không biết chuyện mình trộm dược hôm qua đã làm cho bao nhiêu người run như cầy sấy.

Lúc này Lâm Phàm từ từ tỉnh lại. Tối qua trộm xong, hắn đã về lại Vô Danh phong, làm một giấc mộng đẹp.

Về chuyện luyện đan, Lâm Phàm căn bản không vội, chờ tỉnh ngủ sẽ từ từ cân nhắc.

Số thảo dược càn quét được tối hôm qua đã đủ cho hắn thí nghiệm.

Lúc này, Lâm Phàm lấy ra một gốc Liệt Dương Thảo, một gốc Thanh Tiên Thảo, một gốc Hoạt Căn Thảo.

Trong dược viên, chỉ có ba loại dược thảo này có tính năng thích hợp, không biết sẽ luyện chế ra cái dạng gì, thật đúng là làm cho người ta chờ mong.

Ở một căn nhà gỗ khác gần đó, Phong Bất Giác cùng Trương Nhị Cẩu cũng đang ở phòng riêng tu luyện. Hai người đều có Tốc Nguyên Đan Lâm Phàm cho, có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, mà Phong Bất Giác cũng không keo kiệt, đem công pháp cùng tâm pháp của mình dạy cho Trương Nhị Cẩu.

Về phần tông chủ khi nào thì truyền thụ công pháp cho bọn hắn, bọn hắn mặc dù rất chờ mong, nhưng thấy tông chủ không có ý này, bọn hắn cũng không dám giục.

Bọn hắn cho là nhất định tông chủ sẽ dạy mình.

Vừa lúc này, một tiếng rống lớn từ căn nhà gỗ của tông chủ truyền đến.

Phong Bất Giác và Trương Nhị Cẩu lập tức mở mắt, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau đó vội vàng chạy tới.

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.