Dịch & biên: †Ares†
oOo
Thời gian cực nhanh, muốn cũng chẳng thể nào giữ lại.
Một tháng cứ thế đã thành quá khứ.
Vô Danh phong chỉ là một ngọn núi bình thường ở Thánh Tông, theo thời gian trôi qua, các đệ tử ngoại môn cũng thôi tò mò, không còn tụ tập quanh đây nữa.
Hôm nay, Lâm Phàm chấm dứt bế quan, đi ra khỏi nhà gỗ. Một tháng bế quan, ngoại trừ nghiên cứu luyện đan, Lâm Phàm làm song song hai việc là sửa sang lại công pháp của bản thân và tu luyện.
Lâm Phàm biết, ở Huyền Hoàng giới, nếu như không có thực lực tuyệt đối thì khi đối mặt với đại nạn sẽ giống như một con kiến, hoàn toàn bất lực.
Mỗi khi nhớ tới các sư huynh đệ Thánh Ma Tông chết thảm thế nào, Lâm Phàm đều thở dài một tiếng. Cũng không biết khi nào mới có thể đạt tới cực hạn, tìm kiếm được lệnh bài vượt giới để trở lại Thương Linh châu.
Vô Tướng Thiên Ma ngưng lại tầng 2, Kiếm Ý thì vừa mới đột phá lên cùng cấp bậc.
Còn tu vi vẫn dừng ở Tiên Thiên sơ giai.
Số exp thu được từ cắn thuốc hoàn toàn là muối bỏ biển so với số exp cần để thăng cấp, căn bản không đáng nhắc tới.
Lâm Phàm cần thêm rất nhiều đan dược, nhất là đan dược trung - cao giai.
Nếu thật sự không được, Lâm Phàm muốn ra ngoài tông môn mà đi tới mấy khu cấm địa, lịch lãm một phen.
Thế nhưng nếu không có thuyền lớn của tông môn chở đi, cấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955853/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.