Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Sư thúc!
Ngay một khắc này, các đệ tử ngoại môn vẫn đóng vai quần chúng vây xem tức thì hô vang.
Đám người Đan Đỉnh phong biến sắc, không dám tin màn trước mắt.
- Đuổi bọn họ ra đi.
Lâm Phàm bình thản nói, sau đó trở về phòng, không muốn quan tâm thêm. Cứ ôn tồn với người Đan Đỉnh phong, bọn hắn lại cho là mình sợ.
Nam nhân mà, đôi lúc nên cứng rắn một chút.
- Xin mời rời đi.
Trương Nhị Cẩu khinh thường cười nói.
- Hừ, các ngươi dám làm gì chúng ta?
Lý Thuận vênh mặt, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Trương Nhị Cẩu.
Hắn là đệ tử của thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong, đám người này dám làm cái gì chứ?
Vừa lúc đó, một hòn đá không biết từ đâu ra, bay tới Lý Thuận.
Lý Thuận có tu vi không kém, sau gáy như gắn mắt, đưa tay bắt lấy hòn đá, mặt lập tức như băng sương, bạo phát ra từng luồng khí lạnh.
- Ai ném ta?
- Đi ra, ai ném?
Đồng tử của Lý Thuận thấy có người dám ném đá, cáo mượn oai hùm nổi giận hét.
- Đứng ra cho ta. Hôm nay lão tử sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi cách làm người!
Lý Thuận không kìm được cơn giận, quát.
- Ta ném.
Lúc này, một gã đệ tử ngoại môn bước ra.
- Ngươi muốn chết.
Mắt Lý Thuận lóe lên, thân thể khẽ động, muốn vọt tới xách đệ tử này lên, hảo hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955831/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.