Chương trước
Chương sau
Dịch & biên: †Ares†

oOo

Lâm Phàm thấy vị sư điệt khả ái trước mắt có vẻ tức giận thì ho nhẹ một tiếng:

- Bản tọa là Lâm Phàm, tông chủ Thánh Ma Tông trên Vô Danh phong, hôm nay đi ngang qua Già Lam phong, ngửi được mùi hương của thảo dược nên mới không mời mà tự lên núi tìm kiếm một phen.

Báo ra đại danh, Lâm Phàm mỉm cười, dùng ánh mắt thân thiện nhìn mọi người.

Quả nhiên, nghe được lai lịch của Lâm Phàm, các nữ đệ tử của Già Lam phong đều đổi nét mặt, từ cảnh giác biến thành cười mỉm lên như những đóa hoa nở rộ.

- Kính chào Lâm sư thúc.

Giờ khắc này, hàng loạt giọng nói ngọt ngào êm ái vang lên bên tai Lâm Phàm, khiến hắn rất hưởng thụ.

Cái tên Lâm Phàm cũng không phải là bí mật gì ở Thánh Tông, thậm chí đông đảo đệ tử đều nghe qua, có điều nhiều người còn chưa biết mặt hắn.

Hiện giờ Lâm Phàm tự báo danh của mình, nữ đệ tử Già Lam phong đương nhiên thay đổi thái độ, túm tụm bàn tán, mắt đẹp nhìm chằm chằm lên Lâm Phàm.

- Đây chính là đại sư luyện đan trên Vô Danh phong sao?

- Là vị Lâm sư thúc vì ích lợi của đệ tử ngoại môn mà không ngại giận dữ mắng mỏ Đan Đỉnh phong đấy sao?

- Chính là vị Lâm sư thúc đã nói cả Thánh Tông là một đại gia đình đây ư?

....

Nghe mọi người bàn tán tích cực về mình, Lâm Phàm cười sung sướng trong bụng, nhưng mặt ngoài vẫn một vẻ bình thản mỉm cười, muốn lưu lại ấn tượng thật tốt trong lòng những nữ đệ tử này.

Chu Dao Dao nhíu mày, sau đó nghi ngờ hỏi lại:

- Ngài thật sự là Lâm sư thúc sao?

Lâm Phàm không đáp, nhìn mọi người, nói:

- Hôm nay sư thúc lần đầu tiên nhìn thấy các sư điệt, có chút đan dược nho nhỏ làm quà gặp mặt, tặng cho các sư điệt.

Lâm Phàm lấy ra năm viên Tốc Nguyên Đan, đưa tới tay Chu Dao Dao. Chu Dao Dao kinh ngạc đến ngây người, sau đó lại thấy bóng lưng kia đang phân phát đan dược cho các sư tỷ muội thì khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ vẻ tươi cười.

Hành động này không hề lãng phí, Lâm Phàm không cần nói nhiều một câu, lấy đan dược mở đường, đã đủ đánh tan mọi nghi ngờ.

Tốc Nguyên Đan mặc dù chỉ là đan dược thông thường, nhưng có thể một lần xuất ra nhiều đan dược như thế, không phải đại sư luyện đan là không thể.

- Cảm tạ Lâm sư thúc.

- Cảm tạ Lâm sư thúc.

....

Nghe những muội tử này ríu rít cảm ơn mình, Lâm Phàm rất vui sướng. Mặc kệ ở đâu, trưởng bối đều được người tôn kính, mà trưởng bối hòa nhã hào phóng lại càng được nhiều người yêu thích.

- Sư thúc, lúc trước đệ tử không biết là sư thúc, kính xin sư thúc tha thứ.

Chu Dao Dao tiến lên phía trước nói.

- Không sao, là do sư thúc đến mà không báo trước.

Lâm Phàm cười nhẹ nói. Mục đích chủ yếu khi hắn tới đây là lộ mặt cho người ta biết, đồng thời đẩy cao danh tiếng, hiện giờ xem ra đã thành công.

- Sư thúc cần thảo dược gì, đệ tử lập tức đi hái.

Chu Dao Dao cực kỳ ân cần nói.

- Không cần đâu, gốc thảo dược kia chỉ có bản sư thúc biết, các ngươi không tìm nổi.

Lâm Phàm cười, xua tay. Đây cũng chỉ là lý do hắn thuận miệng nói mà thôi.

Già Lam phong này đào đâu ra thảo dược, hơn nữa còn là thảo dược quý hiếm ít người biết tới chứ?

Mà đúng lúc này, từ đằng xa truyền đến tiếng quát phẫn nộ.

- Các ngươi đang làm gì thế hả?

Người đến là một nữ tử mặc một thân đồ trắng, dáng người cao gầy, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết, mái tóc đen dài bay múa… Một băng sơn mỹ nữ với khí chất thần tiên lãnh ngạo.

- Đại sư tỷ…

Đám người Chu Dao Dao thấy người đến thì đồng loạt biến sắc.

Lâm Phàm quay đầu, cẩn thận đánh giá đối phương, không thể không cảm thán một tiếng, mỹ nữ, quả thật là mỹ nữ a.

- Già Lam phong cấm ngoại nhân tiến vào, kính xin rời đi.

Mộ Băng Yên từ từ đi tới, giống như tiên tử từ trên trời hạ xuống.

Có điều giọng nói của nàng lại lạnh đến tận xương, không mang một chút tình cảm nào trong đó.

- Mộ sư tỷ, vị này chính Lâm sư thúc trên Vô Danh phong. Sư thúc đến Già Lam phong để tìm một gốc thảo dược.

Chu Dao Dao biết tính tình của đại sư tỷ, vội lên tiếng tránh chuyện không hay xảy ra.

Lâm Phàm mỉm cười, không ngờ đại sư tỷ Già Lam phong này đã có tu vi Nhập Thần đại viên mãn, chỉ kém một bước là tiến vào cảnh giới của thần tiên – Tiểu Thiên Vị.

Lâm Phàm mỉm cười, lên tiếng:

- Mộ sư điệt quả thật là thiên kiêu của Già Lam phong. Tông môn có thể có đệ tử như sư điệt, sư thúc thấy rất vui mừng.

Thế nhưng Mộ Băng Yên không hề có phản ứng, xem Lâm Phàm như không khí, cứ thế xoay người rời đi.

- Lấy xong thảo dược, tự mình rời núi.

Thân ảnh của Mộ Băng Yên dần dần đi xa, chỉ truyền lại một câu nói hờ hững.

Lâm Phàm khẽ nhíu mày, sư điiệt này rất có cá tính, không tệ, bản đại gia thích.

Giờ phút này hiện trường im thin thít. Lâm Phàm phát hiện không khí giống như có chút xấu hổ, nhất thời cười lên ha ha, nhìn về phía mọi người:

- Mộ sư điệt đúng là hơi lạnh lùng, nhưng không sao, sư thúc thích đệ tử có cá tính như vậy.

Đám người Chu Dao Dao cũng hơi xấu hổ.

- Sư thúc, tính của Mộ sư tỷ như vậy đấy.

Chu Dao Dao nói.

- Không sao, sư thúc không vì chuyện đó mà giận đâu.

Lâm Phàm cười nói.

- Sư thúc rộng lượng.

Chu Dao Dao bổ sung:

- Mộ sư tỷ là công chúa của một hoàng triều ở thế tục, đối với người ngoài luôn lạnh như băng, nhưng sư tỷ không có ý xấu, luôn rất tốt với bọn đệ tử.

Lâm Phàm gật đầu, không ngờ còn là công chúa một nước, chẳng trách kiêu ngạo lạnh lùng như vậy.

Giờ khắc này Lâm Phàm đã có một mục tiêu mới, đó là để Mộ Băng Yên phải sùng bái mình.

Nếu có thể khiến một muội tử vừa xinh đẹp vừa cao ngạo như vậy thật tâm gọi mình một tiếng sư thúc thì là sẽ là chuyện thành công đến cỡ nào chứ.

Thế nhưng công việc khó khăn này cần phải đi từng bước một, không thể nóng vội a.

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.