Dịch & biên: †Ares†
oOo
Thiên địa bao la, nhật nguyệt xoay vần.
Tại nơi ‘mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở’ kia đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng.
Ban đêm, những đệ tử ở quanh chân núi gần nơi đó đều nghe được bên trên truyền tới từng trận thét gào ghê sợ, thậm chí còn cả tiếng đất rung chuyển.
Bọn họ đều biết Thiên Vũ sư huynh đang ở bên trên, nhưng Thiên Vũ sư huynh đã biến thành phế nhân. Đả kích như vậy dù là ai cũng không thể chịu đựng được.
Có lẽ âm thanh kia là do Thiên Vũ sư huynh đã phát điên rồi làm ra cũng không biết chừng.
....
Hôm sau, sáng sớm.
- Sư đệ, sao đệ lại tự làm tổn thương mình như vậy?
Tông Hận Thiên cứ cách mỗi hai ngày sẽ đến thăm Thiên Vũ một lần. Hôm nay hắn tới, vừa nhìn tình cảnh trước mắt thì đã bị dọa tới ngây ngẩn cả người.
Mặt đất nơi đây vỡ nát, giống như là bị nện lên vô số nhát búa, mà sư đệ thì nằm ngửa trên mặt đất, mặt cười ngây ngốc.
Thiên Vũ hai mắt vô thần, cười cười nhìn sư huynh.
- Sư đệ…
Tông Hận Thiên đau lòng không thôi, nắm chặt nắm tay, đời này kiếp này nhất định phải báo thù cho sư đệ.
....
Trên Vô Danh phong.
Nhóm Địa Ma vẫn miệt mài xây dựng trên nền mấy căn nhà gỗ cũ. Lâm Phàm và hai đệ tử tùy tiện tìm một chỗ nghỉ qua một đêm, sáng hôm sau lại ra ngoài lang thang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955814/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.